0 chữ
Chương 33
Chương 33
Hoắc Nhiên Xuyên ho khan một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Mông Tư: “Chuyện này tôi sẽ tự xử lý, cậu không cần lo lắng.”
Mông Tư lặng người: “...”
Nội tâm Mông Tư đầy hoang mang, ánh mắt hướng về phía Hoắc tướng quân như muốn tìm lời giải đáp. Ơ... Hoắc tướng quân định làm gì đây? Chẳng lẽ Tiểu Bạch có bí mật gì mà Đằng Xà phát hiện ra sao?
Đúng lúc này, điện thoại của Mông Tư reo lên, là Bạch Nặc Tư gọi tới.
Mông Tư do dự, không biết có nên nhận hay không. Nếu nhận thì Mông Tư cũng không biết nên nói thế nào. Mông Tư cầm điện thoại nhìn Hoắc Nhiên Xuyên.
Tâm trạng của Hoắc Nhiên Xuyên vốn đã căng thẳng vì biển tinh thần không ổn định, cảm thấy vô cùng bực bội. Hiện tại, Đằng Xà lại gây ra rắc rối càng làm Hoắc Nhiên Xuyên càng thêm phiền não.
Bạch Nặc Tư không chỉ hấp dẫn bé báo nhỏ, mà ngay cả Đằng Xà cũng không thoát được. Nếu lúc trước nghi ngờ báo nhỏ có vấn đề, thì bây giờ, Bạch Nặc Tư lại càng khả nghi hơn.
Hoắc Nhiên Xuyên đứng bên cửa sổ, trầm tư vài giây, rồi nghiêm giọng nói: “Đằng Xà thường xuyên đi tuần tra là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không được để cậu ấy biết đây là tinh thần thể.”
Trọng điểm trong lời Hoắc Nhiên Xuyên, ý là không thể để cho Bạch Nặc biết đây chính là tinh thần thể của mình!!!
Lý do rất đơn giản. Trước mặt Bạch Nặc Tư, Đằng Xà chẳng khác nào một con “chó liếʍ” đầy thân mật, điều này khiến Hoắc Nhiên Xuyên cảm thấy mất mặt vô cùng.
Tuy nhiên, Mông Tư lại hiểu lời tướng quân theo cách khác. Trong đầu Mông Tư lóe lên suy nghĩ: “Ý ngài ấy là để rắn đen tiếp tục giả ngốc bên cạnh Bạch Nặc Tư để quan sát, nhưng không biết lấy lý do gì ?”
Cái này không phải rất đơn giản sao? Dù gì Đằng Xà có thể thu nhỏ, cứ nói đây là một ấu tể của khu S là được.
Mông Tư nhận điện thoại: “, Tiểu Bạch”
Đầu dây bên kia, Bạch Nặc Tư đang ôm bé rắn đen quấn quanh người trong lòng, hiện giờ đã bình tĩnh hơn. Cậu cảm thấy rắn đen thật ra không đáng sợ, nhưng bộ vảy lạnh ngắt của nó khiến cậu không biết phải làm sao.
“Mông Tư chủ quản,”
Giọng cậu khẽ khàng, dường như sợ làm ồn đến bé báo nhỏ đang ngủ. Âm thanh nhỏ nhẹ, mềm mại, mang theo sự dịu dàng đến mức khiến người ta không khỏi xao lòng: “Tình huống của bé rắn nhỏ này là như thế nào? Có phải nó lạc khỏi bảo mẫu của mình không?”Mông Tư khẽ liếc nhìn Hoắc Nhiên Xuyên. Trong lòng niệm hàng trăm câu xin lỗi rồi cắn răng nói: “Tiểu Bạch à, con rắn đen này… nó thuộc khu S của chúng ta. À, um… Nó là một ấu tể, nhưng không có bảo mẫu riêng.”
Hoắc Nhiên Xuyên: “???”
Cái gì? Ấu tể?
Mông Tư lặng người: “...”
Nội tâm Mông Tư đầy hoang mang, ánh mắt hướng về phía Hoắc tướng quân như muốn tìm lời giải đáp. Ơ... Hoắc tướng quân định làm gì đây? Chẳng lẽ Tiểu Bạch có bí mật gì mà Đằng Xà phát hiện ra sao?
Đúng lúc này, điện thoại của Mông Tư reo lên, là Bạch Nặc Tư gọi tới.
Mông Tư do dự, không biết có nên nhận hay không. Nếu nhận thì Mông Tư cũng không biết nên nói thế nào. Mông Tư cầm điện thoại nhìn Hoắc Nhiên Xuyên.
Tâm trạng của Hoắc Nhiên Xuyên vốn đã căng thẳng vì biển tinh thần không ổn định, cảm thấy vô cùng bực bội. Hiện tại, Đằng Xà lại gây ra rắc rối càng làm Hoắc Nhiên Xuyên càng thêm phiền não.
Hoắc Nhiên Xuyên đứng bên cửa sổ, trầm tư vài giây, rồi nghiêm giọng nói: “Đằng Xà thường xuyên đi tuần tra là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không được để cậu ấy biết đây là tinh thần thể.”
Trọng điểm trong lời Hoắc Nhiên Xuyên, ý là không thể để cho Bạch Nặc biết đây chính là tinh thần thể của mình!!!
Lý do rất đơn giản. Trước mặt Bạch Nặc Tư, Đằng Xà chẳng khác nào một con “chó liếʍ” đầy thân mật, điều này khiến Hoắc Nhiên Xuyên cảm thấy mất mặt vô cùng.
Tuy nhiên, Mông Tư lại hiểu lời tướng quân theo cách khác. Trong đầu Mông Tư lóe lên suy nghĩ: “Ý ngài ấy là để rắn đen tiếp tục giả ngốc bên cạnh Bạch Nặc Tư để quan sát, nhưng không biết lấy lý do gì ?”
Mông Tư nhận điện thoại: “, Tiểu Bạch”
Đầu dây bên kia, Bạch Nặc Tư đang ôm bé rắn đen quấn quanh người trong lòng, hiện giờ đã bình tĩnh hơn. Cậu cảm thấy rắn đen thật ra không đáng sợ, nhưng bộ vảy lạnh ngắt của nó khiến cậu không biết phải làm sao.
“Mông Tư chủ quản,”
Giọng cậu khẽ khàng, dường như sợ làm ồn đến bé báo nhỏ đang ngủ. Âm thanh nhỏ nhẹ, mềm mại, mang theo sự dịu dàng đến mức khiến người ta không khỏi xao lòng: “Tình huống của bé rắn nhỏ này là như thế nào? Có phải nó lạc khỏi bảo mẫu của mình không?”Mông Tư khẽ liếc nhìn Hoắc Nhiên Xuyên. Trong lòng niệm hàng trăm câu xin lỗi rồi cắn răng nói: “Tiểu Bạch à, con rắn đen này… nó thuộc khu S của chúng ta. À, um… Nó là một ấu tể, nhưng không có bảo mẫu riêng.”
Cái gì? Ấu tể?
3
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
