TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Theo quy luật của sinh mệnh, tinh thần thể một khi đã trưởng thành thì không thể quay lại thời kỳ ấu tể. Sau khi tiến hóa đến giai đoạn trưởng thành, chúng gần như không còn khả năng thay đổi ngược lại.

Nhưng Đằng Xà của Hoắc Nhiên Xuyên lại không giống như vậy. Mỗi tháng, nó đều lột da từ hai đến ba lần, mỗi lần lột da lại là một bước trưởng thành rõ rệt. Không chỉ vậy, Đằng Xà còn sở hữu một năng lực đặc biệt: có thể tùy ý thay đổi kích cỡ cơ thể.

Nhờ kỹ năng này, trong các trận chiến, nó đã nhiều lần lập được chiến công hiển hách.

Thế nhưng, hiện tại, Đằng Xà lại dùng năng lực đó để thu nhỏ thân mình, lẻn vào nhà của Bạch Nặc Tư. Liệu có chuyện gì đặc biệt ở nơi cậu ấy khiến nó hành động như vậy?

Nhưng bất kể là vì lý do gì, việc Đằng Xà cuộn tròn, thoải mái nằm trong lòng Bạch Nặc Tư chẳng khác nào đang tuyên bố: Cậu ấy là của nó!

Mông Tư nhìn hình ảnh đó mà ngẩn người, lòng mờ mịt không biết nên nghĩ gì. Anh do dự, sợ rằng nói ra bất cứ điều gì không đúng sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Hoắc tướng quân. Cuối cùng, anh quyết định không tự mình phán đoán mà lập tức gọi cho Hoắc Nhiên Xuyên, giọng nói có chút khẩn trương: “Tướng quân, ngài có cảm thấy... con rắn nhỏ đang quấn lấy Tiểu Bạch trông hơi quen mắt không?”

Hành động của tinh thần thể đều đến từ sâu trong nội tâm chính chủ thể của chúng, nhưng hiện tại nhìn con rắn đang quấn lấy Bạch Nặc Tư, Mông Tư trực tiếp giả ngu, ai biết chứ Mông Tư không có biết, dù gì Mông Tư cũng không thể tiếp nhận nổi được cái hình ảnh này !

Trong lòng Mông Tư thầm hét lên: Cho dù có chuyện gì đi nữa, hình ảnh này quá sức chịu đựng rồi! Tinh thần thể của tướng quân mà lại thế này... Có đánh chết cũng không thể nói ra!

Hoắc Nhiên Xuyên nhận được báo cáo từ Mông Tư, không nói gì, chỉ chăm chú xem lịch sử trò chuyện cùng những bức ảnh mà Bạch Nặc Tư đã gửi.

Ánh mắt không nhịn được dừng lại ở một bức ảnh chụp của Đằng Xà.

Bởi vì rắn đen đang thân mật cọ ở trên má Bạch Nặc Tư, cho nên bức ảnh này không chỉ có rắn nhỏ, mà mặt của cậu cũng dính vào.

Thiếu niên tóc đen mắt đen, làn da trắng mịn của cậu như phát sáng dưới ánh đèn vàng dịu dàng. Cậu cẩn thận nghiêng đầu, có ý muốn tránh sự đυ.ng chạm của rắn đen, nhưng sợ bé rắn buồn, cho nên tránh một chút rồi giữ yên.

Rắn đen thân mật hôn nhẹ lên má thiếu niên, cái vảy màu đen tuyền óng ánh trong ánh sáng ấm áp, làm nổi bật gương mặt dịu dàng và dáng vẻ e dè đầy mềm mại của Bạch Nặc Tư.

Càng nhìn, sắc mặt Hoắc Nhiên Xuyên càng nghiêm nghị. Mông Tư nghĩ tướng quân đang trầm tư về một vấn đề lớn nào đó.

Nhưng trong lòng Hoắc Nhiên Xuyên, ý nghĩ chân thật lại hoàn toàn khác: Bạch Nặc Tư đúng là dịu dàng quá đỗi... Lại còn xinh đẹp đến thế. Chả trách Đằng Xà thích cậu ta đến vậy.cheo quy luật của sinh mệnh, tinh thần thể một khi đã trưởng thành thì không thể quay lại thời kỳ ấu tể. Sau khi tiến hóa đến giai đoạn trưởng thành, chúng gần như không còn khả năng thay đổi ngược lại.

Nhưng Đằng Xà của Hoắc Nhiên Xuyên lại không giống như vậy. Mỗi tháng, nó đều lột da từ hai đến ba lần, mỗi lần lột da lại là một bước trưởng thành rõ rệt. Không chỉ vậy, Đằng Xà còn sở hữu một năng lực đặc biệt: có thể tùy ý thay đổi kích cỡ cơ thể.

Nhờ kỹ năng này, trong các trận chiến, nó đã nhiều lần lập được chiến công hiển hách.

Thế nhưng, hiện tại, Đằng Xà lại dùng năng lực đó để thu nhỏ thân mình, lẻn vào nhà của Bạch Nặc Tư. Liệu có chuyện gì đặc biệt ở nơi cậu ấy khiến nó hành động như vậy?

Nhưng bất kể là vì lý do gì, việc Đằng Xà cuộn tròn, thoải mái nằm trong lòng Bạch Nặc Tư chẳng khác nào đang tuyên bố: Cậu ấy là của nó!

Mông Tư nhìn hình ảnh đó mà ngẩn người, lòng mờ mịt không biết nên nghĩ gì. Anh do dự, sợ rằng nói ra bất cứ điều gì không đúng sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Hoắc tướng quân. Cuối cùng, anh quyết định không tự mình phán đoán mà lập tức gọi cho Hoắc Nhiên Xuyên, giọng nói có chút khẩn trương: “Tướng quân, ngài có cảm thấy... con rắn nhỏ đang quấn lấy Tiểu Bạch trông hơi quen mắt không?”

Hành động của tinh thần thể đều đến từ sâu trong nội tâm chính chủ thể của chúng, nhưng hiện tại nhìn con rắn đang quấn lấy Bạch Nặc Tư, Mông Tư trực tiếp giả ngu, ai biết chứ Mông Tư không có biết, dù gì Mông Tư cũng không thể tiếp nhận nổi được cái hình ảnh này !

Trong lòng Mông Tư thầm hét lên: Cho dù có chuyện gì đi nữa, hình ảnh này quá sức chịu đựng rồi! Tinh thần thể của tướng quân mà lại thế này... Có đánh chết cũng không thể nói ra!

Hoắc Nhiên Xuyên nhận được báo cáo từ Mông Tư, không nói gì, chỉ chăm chú xem lịch sử trò chuyện cùng những bức ảnh mà Bạch Nặc Tư đã gửi.

Ánh mắt không nhịn được dừng lại ở một bức ảnh chụp của Đằng Xà.

Bởi vì rắn đen đang thân mật cọ ở trên má Bạch Nặc Tư, cho nên bức ảnh này không chỉ có rắn nhỏ, mà mặt của cậu cũng dính vào.

Thiếu niên tóc đen mắt đen, làn da trắng mịn của cậu như phát sáng dưới ánh đèn vàng dịu dàng. Cậu cẩn thận nghiêng đầu, có ý muốn tránh sự đυ.ng chạm của rắn đen, nhưng sợ bé rắn buồn, cho nên tránh một chút rồi giữ yên.

Rắn đen thân mật hôn nhẹ lên má thiếu niên, cái vảy màu đen tuyền óng ánh trong ánh sáng ấm áp, làm nổi bật gương mặt dịu dàng và dáng vẻ e dè đầy mềm mại của Bạch Nặc Tư.

Càng nhìn, sắc mặt Hoắc Nhiên Xuyên càng nghiêm nghị. Mông Tư nghĩ tướng quân đang trầm tư về một vấn đề lớn nào đó.

Nhưng trong lòng Hoắc Nhiên Xuyên, ý nghĩ chân thật lại hoàn toàn khác: Bạch Nặc Tư đúng là dịu dàng quá đỗi... Lại còn xinh đẹp đến thế. Chẳng trách Đằng Xà thích cậu ta đến vậy.

Suy cho cùng thì chẳng có ai sẽ từ chối một người dịu dàng, ấm áp cả.

3

0

3 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.