Chương 78
Quái vật trong kho lúa (1)
Hai người đồng thanh ra lệnh, hai con chó săn lập tức lao ra. Đồng thời, Tiêu Kiệt và Ta Muốn Thành Tiên cũng mỗi người giương cung bắn ra một mũi tên.
Con chuột bự lao đầu lên trước lập tức trở thành mục tiêu tập trung hỏa lực, hai loạt tên bắn thẳng hạ gục luôn. Hai con còn lại bị chó săn quấn lấy, cắn xé điên cuồng, chó săn rõ ràng chiếm thế thượng phong.
"Xử luôn con còn lại!" Tiêu Kiệt vừa nói vừa tiếp tục bắn tên.
Thêm hai loạt tên nữa, con thứ hai cũng ngã gục. Lúc này hai người mới thay vũ khí cận chiến, dễ dàng xử lý nốt hai con chuột bị chó cắn cho còn chút máu.
"Ha ha, trận này đánh dễ thật đấy, có chó đồng hành đúng là khác biệt hẳn." Ta Muốn Thành Tiên hào hứng nói.
Tiêu Kiệt cũng đồng tình, chưa nói đến sức chiến đấu của chó săn ra sao, chỉ riêng khoản hút hết sát thương thôi cũng đủ đáng giá.
Có điều, đám chuột bự này rơi đồ chẳng bằng không rơi, chỉ có da chuột với thịt chuột.
Nhìn quanh một vòng không thấy thêm con nào, hai người lại thử đẩy cửa kho thóc, phát hiện cửa đã bị khóa chặt.
Thôi kệ, bọn họ phải lo chiến đấu với bù nhìn trước đã.
Khi vừa định quay lại farm bù nhìn, hai người lại phát hiện ra một chuyện hơi đau đầu.
Máu của mấy con chó này quá thấp, Viên Thịt thì còn đỡ, 108 máu chắc không đến nỗi bị giết ngay, nhưng Răng Gãy chỉ có 90 máu, nếu chẳng may bị skill Cái Ôm Rực Lửa của bù nhìn ôm trúng thì coi như xong đời.
Đám chó săn này là cả gia tài hai người bỏ tiền ra mới có được. Chúng cũng giống nhân vật, mỗi con cũng chỉ có một mạng, chết là bay màu luôn. Mà chó săn chỉ tặng miễn phí một con thôi, chết rồi muốn có lại thì phải bỏ tiền mua tiếp.
Xét đến giá trị của mấy con chó săn này, hai người không thể cho tụi nó ra trận lung tung được. Hai người đành phải làm như hôm qua, cứ khi nào bù nhìn còn tầm nửa cây máu thì một người tung kỹ năng, người kia ra đòn kết liễu. Hai con chó thì chỉ biết đứng một bên nhìn. Viên Thịt còn biết sủa vài tiếng cho có không khí chứ Răng Gãy thì chỉ biết đứng trơ ra đó.
May mà hai người đã quá quen với cách đánh này, thay phiên nhau tung kỹ năng và hồi sức, thậm chí không cần dùng đến thuốc hồi thể lực, đảm bảo không bị dính chiêu cuối của đám bù nhìn.
Một hơi xử gọn hai mươi mấy con bù nhìn, xung quanh vẫn chẳng thấy bóng dáng ma nhân nào xuất hiện. Tiêu Kiệt thầm nghĩ: Đám ma nhân này có chắc là do giết bù nhìn mà ra không đấy? Hay lại phải cày thêm vài tiếng nữa mới xuất hiện?
Rầm! Lại một con bù nhìn bị chém gục, lần này rơi ra một sợi dây chuyền.
Tiêu Kiệt nhặt lên xem thử, ầy, lại là đồ trắng tinh không thuộc tính.
[...
Dây chuyền vàng (trang sức)
- Thuộc tính: Không có.
- Miêu tả: Một sợi dây chuyền làm bằng vàng. Tuy không có tác dụng thực tế, nhưng giá trị nằm ở bản thân chất liệu vàng. Có thể bán được giá cao ở cửa hàng hoặc tặng cho NPC để tăng độ thân thiết.
…]
Dùng để tăng thiện cảm à, cũng coi như không vô dụng.
Hắn còn đang suy nghĩ nên tặng cho ai thì một giọng nói quen quen vang lên từ xa: "Đây là ruộng nhà tao, đất nhà tao! Hai thằng nhà quê chúng mày cũng dám lấy đồ nhà tao! Chán sống thì nói!"
Hai người quay đầu lại thì thấy từ cánh đồng lúa phía xa lao ra một người phụ nữ trung niên toàn thân bốc lên làn khói đen tà khí, tay cầm dao bếp chạy thẳng về phía họ, chính là Điền Lý thị.
Ồ! Trong đầu Tiêu Kiệt vụt qua một tia sáng. Hắn nhớ hôm qua cũng là sau khi nhặt được chiếc nhẫn đồng cổ thì Điền Lý thị này mới xuất hiện. Hôm nay vừa rơi ra dây chuyền thì bà ta lại xuất hiện, chẳng lẽ có mối liên hệ nào đó? Đúng, hôm trước Điền Bảo từng nói qua về mấy người tổ tiên này của anh ta. Điền Lý thị là người quản lý gia đình họ Điền, có bà ta trông coi thì đến cọng cỏ cũng không ai dám đụng. Có khi nào là vì trang sức do bù nhìn rơi ra khiến bà ta bị thu hút?
Vậy tức là, hai người còn lại trong nhà họ Điền cũng có thể bị "dụ" ra ngoài bằng cách tương tự?
Trong lúc Tiêu Kiệt đang nghĩ ngợi thì tay không ngừng chiến đấu, giơ khiên đỡ đòn, vung đao chém tới. Hai con chó săn rốt cuộc cũng có việc để làm, một con cắn chân, một con khóa cổ. Bốn chọi một, xử lý xong nhanh gọn.
Lần này lại không rơi ra chìa khóa hay dao bếp gì cả mà là một quyển kỹ năng, thôi thì tạm gọi là kỹ năng vậy.
[...
Bánh nướng quê nhà (công thức)
- Điều kiện để học: Kỹ năng Nấu ăn (sơ cấp)
- Miêu tả: Một công thức ghi lại cách làm bánh nướng quê nhà, làm từ bột mì và rau củ, mang hương vị thôn quê, là món ăn phổ biến ở vùng nông thôn.
…]
“Ờm…”
Tiêu Kiệt cạn lời, đúng là cái gì cũng có thể rơi ra thật. Mà cũng không hẳn là vô dụng, ít nhất học xong thì cũng có thể tự làm bánh ăn, khỏi phải ăn mì gói suốt.
“Dây chuyền vàng với công thức này, em chọn cái nào?”
“Em lấy dây chuyền vàng.”
Tiêu Kiệt gật đầu, sau đó chia đôi chiến lợi phẩm. Phân chia xong hắn cũng chưa vội luyện cấp tiếp mà suy nghĩ nội dung cuốn sổ tay.
“Sao thế anh Phong? Luyện tiếp đi chứ.”
“Anh đang nghĩ làm sao mở được cổng vào nhà tổ. Theo thông tin anh gom được hồi sáng, mấu chốt để mở cửa nằm ở ba người nhà họ Điền, gồm Điền Lý thị, Điền Đại Ngưu và lão gia nhà họ Điền. Anh nghĩ anh đã tìm ra quy luật xuất hiện của ma nhân. Nhớ hôm qua chúng ta nhặt được chiếc nhẫn đồng cổ thì bà ta mới hiện ra không? Chuyện này không thể là trùng hợp được. Ba người nhà họ Điền, Điền Lý thị quản gia, Điền Đại Ngưu mê võ, còn lão gia Điền thì cực kỳ keo kiệt… Trong túi em có món đồ ăn nào xịn thật xịn không?”
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
