Chương 75
Chuyện nhà họ Điền (2)
“Anh đây cũng là nghe tổ tiên kể lại mới biết chuyện trong nhà. Khi ấy đại tai đã xảy ra được hơn trăm năm, phần lớn thung lũng Ngân Hạnh đã bị tàn phá, không thích hợp cho con người. Nhiều người sống rải rác trong thung lũng đều chạy đến thôn Ngân Hạnh để sinh sống. Nghe đâu nơi đó có cây thần che chở, có thể mang lại bình an.
Nhà họ Điền của anh vốn cũng có của ăn của để, gia chủ là Điền Hữu Tài có võ nghệ cao cường, lại có nhiều người hầu kẻ hạ nên cũng giữ được sản nghiệp một vùng. Có điều yêu ma ngày càng lộng hành. Tổ gia Điền Hữu Tài của anh dù đã dốc hết sức bảo vệ gia nghiệp nhưng cũng ngày càng bất lực.
Sau này chẳng biết ông ấy gặp ở đâu một đạo sĩ kỳ quái, lấy được một món bảo vật từ tay lão ta. Nghe nói bảo vật đó thần kỳ lắm, có thể triệu hồi thiên binh thiên tướng xuống trần để bảo vệ nhà anh, dù có bao nhiêu yêu ma quỷ quái cũng không sợ.
Bảo vật đó cụ thể là gì thì đời sau đã không ai nhớ nổi nữa. Nhưng cha anh cũng nói nó rất lợi hại, lần đầu nhà anh dùng đã triệu ra một đống thiên binh thiên tướng thật. Chỉ có điều mấy thiên binh thiên tướng đó có ngoại hình khác người. Đám tôi tớ trong nhà lại thuộc hạng quê mùa ít học nên sợ quá bỏ chạy hết, chỉ còn lại người nhà anh mà thôi.
Khi đó nhà anh có năm người. Tổ tiên của anh là con trai thứ hai của Điền Hữu Tài, tên là Điền Nhị Hổ. Còn có một người anh cả tên Điền Đại Ngưu, gia chủ Điền Hữu Tài, chủ mẫu là Điền Lý thị, và một lão tháo gia, nhưng tên của ông ấy thì không còn ai nhớ nữa.
Lẽ ra năm người cộng với đám thiên binh thiên tướng kia cũng có thể sống yên ổn, ai ngờ tổ gia Điền Hữu Tài nhà anh không biết bị sao bỗng nổi điên lên, đuổi hết người nhà ra ngoài rồi đóng cửa tự nhốt mình trong căn nhà tổ.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì anh không rõ. Chỉ biết tổ tiên anh sau này đến định cư ở thôn Ngân Hạnh, những người khác trong nhà thì không thấy đâu nữa. Còn sống hay đã chết cũng chẳng ai biết.”
Nghe xong, Tiêu Kiệt trầm ngâm suy nghĩ. Nhà họ Điền có năm người, trừ con trai thứ hai chạy thoát tới làng Ngân Hạnh thì còn lại bốn người. Hôm qua mình giết người tên Điền Lý thị chắc là một trong số đó. Cái gọi là thiên binh thiên tướng kia có lẽ không phải là thật, chẳng lẽ là đám bù nhìn rơm kia? Dù thế nào đi nữa, món bảo vật kia chắc chắn không tầm thường, nhưng cũng có thể tiềm ẩn hiểm họa. Điền Lý thị đã bị ma hoá thì những người còn lại chắc cũng không tránh khỏi chuyện này. Có khi tất cả đều là do thứ bảo vật đó gây ra.
Khả năng cao là manh mối để mở cửa nằm trên người của những ma nhân kia…
Khi bàn đến việc làm sao để gọi ba ma nhân đó ra, Tiêu Kiệt lại hơi do dự.
Dựa trên những gì hắn biết được tính tới đến hiện tại, có vẻ chỉ cần không ngừng tiêu diệt đám bù nhìn, giết đến một số lượng nhất định thì ma nhân sẽ xuất hiện. Nhưng Tiêu Kiệt cũng không dám chắc lắm. Hôm qua, hắn và Ta Muốn Thành Tiên đã cày bù nhìn suốt hai tiếng đồng hồ mà chỉ có một con ma nhân xuất hiện. Liệu có mối liên hệ nào ở đây không thì vẫn chưa thể khẳng định.
Hơn nữa, nếu việc xuất hiện của ma nhân là ngẫu nhiên thì lại càng rắc rối. Ai mà biết được con nào mới giữ chìa khóa mở cánh cổng kia chứ. Nhưng chẳng sao cả, hôm nay bọn họ đến thử tiếp là biết thôi.
Nhìn Điền Bảo trước mặt, Tiêu Kiệt lại hỏi: “Ông tổ nhà anh hồi xưa có sở trường hay sở thích gì đặc biệt không?”
Bởi vì sức mạnh của ma nhân rất có thể liên quan đến năng lực lúc còn sống, tìm hiểu trước biết đâu đoán được kỹ năng của chúng.
Điền Bảo: “Ha, tổ tiên nhà anh hồi đó cũng có tiếng lắm đấy. Bà kỵ nội Điền Lý thị là người rất giỏi quán xuyến chuyện gia đình, chỉ cần bà ấy trông nom thì cỏ mọc trong ruộng cũng chẳng ai dám động đến. Còn ông cố bác Điền Đại Ngưu đã khỏe như trâu còn đam mê võ thuật, hễ gặp ai tài giỏi là đòi tỉ thí, rất hiếm có ai địch nổi. Cụ tổ nội nhà họ Điền của anh thì nổi tiếng tiết kiệm ghét lãng phí, nghe nói cơ nghiệp ban đầu của gia đình anh là do cụ ấy tích cóp từng chút mà nên.”
Tiêu Kiệt ghi nhớ kỹ từng lời. Những thông tin NPC đưa ra thường không bao giờ là vô nghĩa, có thể chúng sẽ rất hữu dụng sau này.
“Được, biết vậy là đủ. Nếu tìm được quyển khế đất đó em nhất định sẽ mang tới cho anh. Giờ em đi trước đây.”
Nói rồi Tiêu Kiệt đưa tay làm động tác chắp tay chào. Sau đó hắn đi thẳng đến nhà thợ săn, đã tới giờ cho chó ăn.
Khi Tiêu Kiệt tới nơi thì Ta Muốn Thành Tiên đã bắt đầu cho chó ăn, xem ra cậu ta cũng rất quyết tâm học kỹ năng huấn luyện chó.
So với chăn dê thì việc này nhàn nhã hơn nhiều, chỉ cần ném thịt cho đám chó là xong.
“Sao, tăng kinh nghiệm nhanh không?” Tiêu Kiệt hỏi.
Ta Muốn Thành Tiên đáp: “Cũng tạm à anh, nhưng điểm kinh nghiệm lên thất thường lắm. Có lúc cho ăn một lần là tăng 1 đến 2%, có lúc cho mấy lần liền mà điểm số vẫn không nhúc nhích gì cả, lạ ghê.”
Tiêu Kiệt thầm nghĩ, chẳng lẽ trò này cũng có mẹo giống như chặt cây đốn củi?
Hắn nhìn mấy con chó đang sủa ầm ĩ, lặng lẽ kích hoạt Thú Ngữ thuật, tiếng sủa của đám chó lập tức biến thành lời nói có thể hiểu được.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
