Chương 74
Chuyện nhà họ Điền (1)
NPC họ Điền kia tên là Điền Bảo, người đó chính là một trong những nông dân đang cày ruộng đằng kia, lúc này đang quơ quơ cái cuốc.
“Anh gì ơi, tiện đây cho em nói chuyện riêng chút được không? Em có việc quan trọng muốn bàn.”
Điền Bảo thở dài: “Bớt đùa vui đi cậu em, hạng chân lấm tay bùn như anh mày thì kiếm đâu ra cái gì quan trọng để tính với bàn? Anh đây bận lắm muốn nói gì nói lẹ lẹ.”
“Em muốn hỏi anh có biết chuyện nhà cũ họ Điền không? Cái căn nhà bỏ hoang chỗ nông trại phía đông thung lũng ấy.”
Mặt Điền Bảo lập tức hiện vẻ quái lạ: “Cậu hỏi cái đó làm gì?”
“Em muốn biết cách để vào được căn nhà cũ đó.”
Điền Bảo hừ lạnh: “Hừ, khỏi nói nhiều, cậu để mắt tài sản tổ tiên nhà tôi chứ gì. Nói cho cậu biết, đó đều là của nhà họ Điền anh đây. Bây giờ đang thời loạn lạc mới tạm để ở đấy, sau này khi thời thế an ổn, tài sản nhà anh tất nhiên vẫn là của anh. Tốt nhất đừng có ý định nhân lúc nhà cháy mà hôi của. Đi đi đi, mau cút đi, anh không rảnh nói chuyện với cậu.”
Ngay lúc đó, trước mắt Tiêu Kiệt hiện ra một khung đối thoại.
[...
Lựa chọn 1: Anh trai đừng vội kích động vậy chứ, em muốn vào nhà cũ tất nhiên có lý do riêng, nghe em giải thích đã nhé. (Thuyết phục)
Lựa chọn 2: Anh trai cần gì gấp gáp từ chối vậy, loạn thế yêu ma kiểu này có trời mới biết bao giờ kết thúc, thay vì chờ đợi hy vọng mơ hồ, sao anh không đổi chút tiền tiêu xài cho xong chuyện? Em đây có (…) văn tiền, chỉ cần anh cho em biết cách vào nhà cũ, chỗ tiền này coi như là của anh. (Hối lộ)
Lựa chọn 3: Thằng kia, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mau khai thật cho tao mọi chuyện mày biết, không thì… Hừ hừ… (Đe dọa)
…]
Ơ? Có hướng đột phá thật này. Tên Điền Bảo này vậy mà là hậu duệ của nhà họ Điền thật, xem ra tên này thực sự biết một số chuyện. Nếu không cũng đã chẳng có mấy cái lựa chọn này.
Tiêu Kiệt nhìn chằm chằm vào ba lựa chọn, đầu óc xoay nhanh như chong chóng.
Đe dọa chắc chắn không được, hắn đâu thể giết người trong thôn, cùng lắm là đánh tên này một trận, nhưng như thế cũng chẳng đủ sức răn đe, còn dễ gây rối loạn làm giảm uy tín trong thôn của mình.
Mua chuộc thì... có vẻ hắn có thể tự điền số tiền kia. Nhưng trong tay hắn chỉ có mấy trăm văn, còn phải sửa đồ, mua đồ tiếp tế, phần tiền này phải giữ lại phòng khi khẩn cấp, không thể phung phí được.
Thôi thì cố gắng thuyết phục vậy. Khả năng ăn nói của hắn cũng không đến nỗi tệ.
Dù là thuyết phục, mua chuộc hay hăm dọa, hắn đều có thể tùy cơ ứng biến. Tiêu Kiệt nghĩ ngợi một hồi, lập tức nghĩ ra lời lẽ thích hợp. Hắn không do dự, chọn ngay lựa chọn số 1.
"Anh trai đừng kích động vậy chứ, em muốn vào căn nhà cũ đó tất nhiên là có lý do. Nghe em giải thích đã nào.
Thật ra em cũng đang muốn tốt cho anh thôi. Căn nhà đó bỏ hoang bao năm, mưa nắng dãi dầm không ai trông nom, sớm đã mục nát tan hoang. Có khi vài năm nữa là sập hế, đến lúc đó tiền của nhà cửa cũng thành con số không. Chi bằng để em giúp anh khám phá thử, nếu bên trong thật sự có gì giá trị, chắc chắn sẽ có phần của anh.
Em không phải loại người tham lam gì, em muốn vào đó là để điều tra một số chuyện kỳ quái. Anh có biết quanh căn nhà tổ của anh đầy rẫy tà khí, yêu quái hoành hành không? Nhất định bên trong có thứ gì đó đáng sợ. Nếu em không giúp anh trừ đi, mai này anh muốn lấy lại gia sản cũng chẳng dễ dàng gì đâu."
Mấy câu này quả nhiên có tác dụng. Điền Bảo do dự một hồi nhưng vẫn không giấu được ánh mắt thừa nhận lời Tiêu Kiệt nói rất có lý, cuối cùng tên này gật đầu một cách khó khăn.
"Cậu nói cũng có lý. Thôi coi như anh tin cậu lần này. Anh cũng chẳng biết cách để vào nhà, nhưng anh có thể kể cho cậu nghe những chuyện xảy ra trong nhà họ Điền của anh. Có điều, cậu phải đồng ý giúp anh làm một việc. Khi tổ tiên anh rời khỏi căn nhà đó, vì rời đi gấp gáp nên không kịp mang theo khế đất. Không có giấy tờ đất thì sau anh muốn đòi lại nhà cửa cũng rắc rối rườm rà. Nếu cậu vào được nhà thì phải giúp anh kiếm khế đất anh mới kể cậu nghe tiếp. Giờ cậu thề độc trước đi."
[Hệ thống thông báo: Kích hoạt nhiệm vụ “Tìm kiếm khế đất”, giúp Điền Bảo tìm lại khế đất nhà tổ họ Điền, đồng nghĩa phải lập Lời thề Thiên phạt, nếu tìm thấy khế đất, nhất định phải trả lại cho Điền Bảo. Có chấp nhận không? Có hoặc Không.]
Tiêu Kiệt tất nhiên chọn "Có", dù sao món đồ đó đưa cho hắn cũng vô dụng, tìm được thì trả lại là xong. Mà nếu hắn tìm không ra cũng không tính là phá vỡ lời thề.
"Được, nếu em tìm được khế đất, nhất định sẽ mang về cho anh. Bằng không, ắt sẽ chịu thiên phạt."
Điền Bảo gật đầu:
"Thế là tốt, anh kể cậu nghe cho kỹ đó…
Anh đây cũng là nghe tổ tiên kể lại mới biết chuyện trong nhà. Khi ấy đại tai đã xảy ra được hơn trăm năm, phần lớn thung lũng Ngân Hạnh đã bị tàn phá, không thích hợp cho con người. Nhiều người sống rải rác trong thung lũng đều chạy đến thôn Ngân Hạnh để sinh sống. Nghe đâu nơi đó có cây thần che chở, có thể mang lại bình an.
Nhà họ Điền của anh vốn cũng có của ăn của để, gia chủ là Điền Hữu Tài có võ nghệ cao cường, lại có nhiều người hầu kẻ hạ nên cũng giữ được sản nghiệp một vùng. Có điều yêu ma ngày càng lộng hành. Tổ gia Điền Hữu Tài của anh dù đã dốc hết sức bảo vệ gia nghiệp nhưng cũng ngày càng bất lực.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
