Chương 73
Mèo
Giờ thì tốc độ phản ứng và độ linh hoạt của hắn đã lên, nhưng cường độ cơ bắp và tim phổi chưa theo kịp, chạy nhanh thì dễ nhưng duy trì lâu thì không nổi.
Xem ra phát triển chỉ một hướng cũng có mặt trái, nếu chỉ xét tính thực dụng trong đời sống thật thì kiểu cộng điểm phân bổ đều vẫn là hợp lý nhất. Nhưng xét về đánh nhau trong game thì cộng điểm lệch lại là tất yếu.
May mà thuộc tính của người bình thường quá bèo, hắn tăng vài điểm là đã hơn đứt thiên hạ, đã không cần lăn tăn nhiều.
Nghĩ tới đây, nhịp thở cuối cùng cũng ổn định lại, Tiêu Kiệt chuẩn bị chạy thêm một vòng quanh đồi rồi về nhà thì bỗng nhiên, trong bóng tối phía trước, một đôi mắt xanh màu lá đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Ơ, lại là con mèo đen kia.
Chỉ là lần này ánh mắt của nó rõ ràng mang theo cảnh giác, hoàn toàn không còn cái kiểu coi thường đầy khinh bỉ như lần trước nữa.
Chẳng lẽ do nó thấy mình nãy giờ chạy nhanh quá hả?
Nói mới nhớ, Thú Ngữ thuật của mình có dùng trong game nhưng ngoài đời thì vẫn chưa thử bao giờ.
Hay là... lấy chú mày làm vật thí nghiệm nhé?
“Bé mèo mun, tối mát chứ.” Tiêu Kiệt cười nói.
Mèo đen không có phản ứng gì.
Không đúng, kỹ năng này không phải dùng kiểu vậy, hắn còn nhớ mô tả của skill mà.
[...
Thú Ngữ thuật (kỳ thuật)
- Điều kiện sử dụng: Cần tập trung.
- Giới thiệu kỹ năng: Dị thuật do bán yêu có linh trí sáng tạo ra, có thể giao tiếp với người hoặc thú thông qua sóng não, truyền tải thông tin muốn truyền đạt vào trong lời nói. Bề ngoài là đối thoại, nhưng thực chất là giao tiếp trực tiếp bằng tâm thức.
…]
Động vật vốn dĩ không có ngôn ngữ phức tạp như loài người, chúng chỉ dựa vào ngữ điệu, âm thanh, mùi hương để trao đổi những thông tin đơn giản.
Còn kỹ năng này, về bản chất là truyền ý niệm trực tiếp vào đầu đối phương. Lời nói chỉ là phương tiện, kiểu như chú ngữ khi niệm phép vậy.
Tiêu Kiệt nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng lại cảm giác đó.
Cũng không phải việc dễ dàng gì, nhưng nhờ có kinh nghiệm khi lĩnh ngộ mấy skill như Diêu Tử Phiêu Thân hay Nhất Đao Lưỡng Đoạn, hắn nhanh chóng tìm được trạng thái phù hợp.
Hắn đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào mắt mèo đen "Bé mèo mun, tối mát chứ."
Đồng tử của con mèo rõ ràng giãn ra một chút.
Khuôn mặt tròn vo phủ đầy lông của nó bỗng nhiên hiện lên biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Meo! Cuối cùng cũng tới màn này. Ngươi tới đây là muốn khiêu chiến ngôi vua của ta sao đồ mèo ngu bự? Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng ta không từ bỏ quyền uy cách dễ dàng đâu.”
Con mèo đen kia vừa nói vừa gầm lên một tiếng đầy đe dọa, khiến Tiêu Kiệt sững người: “Vua? Bé nói thật đấy à?”
Khoan đã… sao giọng của con mèo này lại nghe khàn đặc giống như giọng nói của người hút thuốc nặng đô vậy, cứ như dân anh chị trong giới xã hội đen. Tiêu Kiệt biết rõ giọng nói đó chỉ là do hắn tự tưởng tượng ra thôi, nhưng vẫn không khỏi cạn lời.
Con mèo đen tiếp tục cất giọng khàn khàn: “Không sai, ta chính là vua của ngọn núi này. Thứ gì trong núi cũng thuộc về ta. Sóc sợ ta, bồ câu cũng sợ ta, ngay cả đám mèo ngu bự các người cũng không dám hỗn láo với ta, đều tranh nhau dâng đồ ngon cho ta.”
Vừa nói nó vừa lấy móng trước khều khều mấy con cá khô và xúc xích còn sót lại dưới chân, chắc là của thanh niên yêu mèo thích chó nào đó quăng cho.
“Nếu ngươi muốn tranh ngôi vua với ta, vậy thì chỉ có thể đánh một trận phân cao thấp thôi!” Nói xong nó lập tức cong lưng, bày ra tư thế sẵn sàng lao vào chiến đấu.
Tiêu Kiệt nhìn mà buồn cười, không ngờ con mèo này cũng overthinking đến lạ.
“Ngọn núi? Ý bé là mô đất nhỏ sau lưng bé đó hả? Ha ha ha ha, buồn cười chết mất. Yên tâm đi bé mèo, anh đây không rảnh đi tranh địa bàn với bé đâu, anh chỉ chạy bộ rèn luyện thân thể mà thôi.”
Con mèo đen nghiêng đầu đánh giá Tiêu Kiệt: “Meo, mèo ngu bự ngoại lai kia, ta tin ngươi lần này. Nhưng ngươi đừng hòng giở trò, ta sẽ luôn để mắt tới ngươi.” Nó lại giơ móng vuốt lên chỉ vào mắt mình, rồi lại chỉ vào Tiêu Kiệt. Nhìn sơ qua thì đây đúng chuẩn phong cách đại ca xã hội đen.
Tiêu Kiệt cuối cùng cũng không nhịn được mà phá lên cười, hắn làm lơ ánh mắt tức tối vì không hiểu gì của con mèo đen, quay người đi về nhà.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Kiệt cảm giác hai chân đau nhức, cơ đùi cũng cứng đơ.
“Mẹ kiếp, lại bị căng cơ.”
Hắn vừa xoa đùi vừa bất lực thở dài. Rồi rồi, xem ra dù đã tăng chỉ số trong game nhưng ra ngoài đời thực vẫn phải tự luyện tập mới quen được.
Ăn sáng xong, Tiêu Kiệt lập tức lên mạng. Hắn nóng lòng muốn tới khu ruộng để cày cấp lắm rồi, nhưng trước khi rời thôn, hắn vẫn còn hai việc phải làm, một là cho chó ăn, hai là hỏi NPC về chuyện nhà cũ của nhà họ Điền. Cho chó ăn cũng không gấp lắm nên Tiêu Kiệt quyết định đi điều tra trước. Hắn thẳng tiến tới khu ruộng ở phía tây thôn, nơi có những nông dân đang cày bừa, dẫn trâu bổ đất. Mấy con trâu già hì hục kéo cày đang phì phò thở nặng nhọc. Còn nhóm nông phu thì đang thu hoạch lúa chín.
Hành động trồng trọt trong game này tất nhiên không phức tạp như ngoài đời, chỉ cần bửa đất, gieo hạt, tưới nước xong xuôi là thu hoạch được luôn. Tốn có nửa ngày là đã thu được một vụ lúa. Công việc này chẳng đòi hỏi kỹ năng gì cả, nhưng giá nông sản lại thấp, bán không được bao nhiêu tiền nên Tiêu Kiệt chẳng buồn làm.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
