Chương 65
Người cản thi
“Vậy chúng ta đi farm mấy con xác sống không hồn đi.”
“Xác sống không hồn?”
“Dạ, là cái loại trông như mấy cái xác khô ấy, bọn đó yếu lắm, dễ giết, tuy điểm kinh nghiệm ít nhưng vẫn hơn săn nai với săn dê nhiều.”
“Em từng giết à?”
“Giết một lô luôn.”
Tiêu Kiệt nhớ tới cái hôm đi tìm Ta Muốn Thành Tiên có gặp đống xác dưới đất, có lẽ chính là chúng.
“Được, đi farm xác sống không hồn thôi.”
Sơn tặc thường xuất hiện trên núi, thú hoang thì trong rừng, còn xác sống không hồn thì hay lảng vảng ở hai bên đường hoặc gần đống đổ nát.
Cả hai men theo sườn núi cẩn thận đi xuống, băng qua khu rừng nhỏ, tiến đến con đường mòn giữa rừng. Đây chính là chỗ hôm nọ Ta Muốn Thành Tiên farm quái, nhưng bất ngờ là bây giờ xung quanh đây lại trống trơn.
“Ủa? Sao không có con nào hết vậy? Hôm đó em gặp mấy con liền mà.” Ta Muốn Thành Tiên đang thắc mắc thì…
Đột nhiên… Đinh linh linh!
Tiếng chuông đồng quái dị lạnh nhạt vang lên từ đằng xa.
“Ây, tiếng gì vậy?” Ta Muốn Thành Tiên ngơ ngác hỏi.
Tiêu Kiệt thì lập tức căng thẳng hẳn lên.
“Trốn mau!” Hắn hạ giọng quát khẽ.
Tiêu Kiệt cũng không biết tiếng chuông đó là dấu hiệu gì, nhưng đã là thứ không rõ nguồn gốc thì khả năng xảy ra hai trường hợp, hoặc tốt hoặc xấu. Mà đã có tới 50% khả năng bọn họ gặp nguy hiểm thì cứ trốn trước rồi tính sau, đời cũng đơn giản như vậy thôi.
Hắn nhanh chóng tìm một gốc cây lớn bị cỏ dại che phủ kín mít, sau đó lôi Ta Muốn Thành Tiên chui vào nấp sau thân cây. Ta Muốn Thành Tiên cũng rất nghe lời, lập tức ngồi thụp xuống bên cạnh Tiêu Kiệt. Cả hai dùng góc nhìn thứ ba trong game để khéo léo quan sát xung quanh mà không lộ vị trí.
Hai người vừa kịp nấp xong, từ xa trên con đường nhỏ, một đám xác sống không hồn lục tục kéo tới nhìn như một đoàn diễu hành vậy, chúng chậm rãi di chuyển dọc theo con đường.
Đinh linh linh linh!
Một người mặc áo choàng đen đầu đội nón lá đi lững thững cuối đoàn. Kẻ đó lắc lắc chiếc chuông nhỏ trong tay giống như đang lùa dê vậy, chuông vừa lắc là đám thây ma lại lũ lượt tăng tốc tiến lên.
Ngô Cương (người cản thi): Tinh anh, cấp 9. Máu: 440.
Phía sau người áo đen còn có mấy con chó to xác, lông xám xù xì, thân hình gầy trơ xương trông vô cùng dị dạng đi theo sau. Có một cái xác đi hơi chậm lập tức bị một con chó lao tới quật ngã xuống đất. Mấy con còn lại cũng nhanh chóng bu chung quanh cắn xé ngấu nghiến, chưa bao lâu cái xác đã không còn động đậy gì nữa. Người áo đen thì dửng dưng như không có chuyện gì, vẫn thản nhiên lắc chuông bước tiếp.
Tiêu Kiệt nhìn mà thấy rợn cả người, hắn hé mắt qua khe cỏ nhìn chằm chằm mấy con chó kia, kỹ năng Nghiên Cứu Dã Thú của hắn lập tức phát huy tác dụng.
[...
Chó dại ăn xác (dã thú bị hủ hóa): cấp 6. Máu: 160.
- Độ khó thuần hóa: Không thể thuần hóa.
- Kỹ năng: Cắn Càn lv2, Răng Nhiễm Thi Độc lv2, Ăn Xác lv2, Lao Nhanh lv2.
- Giới thiệu: Loài chó hoang này lâu ngày ăn xác chết khiến cho cả cơ thể và tinh thần bị hủ hoá nghiêm trọng. Thi độc tích tụ trên răng sẽ gây sát thương và hiệu ứng dính thi độc cho đối tượng bị cắn. Có thể hồi máu bằng cách ăn xác. Thân thể đã bị vong linh hoá một nửa khiến chúng khó bị tiêu diệt hơn.
…]
Thiệt là chó!
Tiêu Kiệt ngay lập tức lạnh sống lưng. Đám chó này sức chiến đấu tuy không mạnh bằng mấy tên sơn tặc mất hồn kia nhưng chúng thắng ở chỗ số lượng rất đông và có kỹ năng Lao Nhanh. Nếu hai người bị phát hiện rồi bị cả bầy chó này vây lại, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ lên bảng đếm số.
Cũng may là nhờ có kinh nghiệm đi săn trước đó, hai người chọn vị trí ẩn thân ở hướng hướng ngược gió nên sẽ khó bị phát hiện hơn.
Lúc này cả hai không dám nhúc nhích tí nào, Tiêu Kiệt còn cẩn thận gửi riêng cho Ta Muốn Thành Tiên một tin nhắn ngắn gọn: Đừng động đậy.
Ta Muốn Thành Tiên rõ ràng cũng nhận ra mức độ nguy hiểm của tình huống này, ngoan ngoãn ngồi im không dám cựa quậy, chỉ biết nín thở nhìn đám xác sống chậm rãi lướt qua rừng cây.
Ngay gần đó, một con xác sống mới toanh đột nhiên xuất hiện, chắc là vừa được spawn ra, rồi cũng lập tức bị tiếng chuông dẫn dụ, lặng lẽ nhập vào đoàn diễu hành.
Tiêu Kiệt thầm nghĩ: Thì ra là vậy, vậy là đám xác sống không hồn ở khu vực này đều bị tên cản thi này gom lại hết.
Đợi đến khi đoàn quái đi mất hút được mấy phút, xác định là chúng đã đi xa hẳn, Tiêu Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mẹ ơi, tưởng cạp đất thật rồi.
May mà hắn phản ứng kịp…
Cả hai đứng dậy ngay chỗ nấp, nhìn về hướng đám xác sống vừa rút đi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc này mấy con quạ từ đâu vỗ cánh bay tới đáp xuống chỗ cái xác vừa bị lũ chó ăn thịt cắn xé. Cái xác kia giờ chỉ còn trơ lại bộ xương trắng, vậy mà lũ quạ vẫn chẳng chê, thi nhau rỉa lấy chút thịt vụn còn sót lại.
"Quác quác, lũ chó thối tha này, ngay cả một miếng thịt tử tế cũng không chịu để lại."
"Quác quác quác, chó thối, chó thối."
"Quác, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái, chẳng có hạt giống để ăn, còn không có thịt, muốn sống cũng không biết phải sống kiểu gì."
Tiêu Kiệt nghe tới đây thì mắt sáng lên. Đúng rồi ha, lũ quạ này bay trên trời, chắc chắn biết chỗ nào có quái, chỗ nào thích hợp để cày cấp.
"Nè nè mấy bạn, nói chuyện tí chứ."
Đám quạ bị giật mình, vội vỗ cánh định bay mất.
Tiêu Kiệt vội vàng gọi với theo: "Đừng bay, mình không có ác ý gì đâu."
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
