TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 64
Tái chiến sơn tặc (2)

Ta Muốn Thành Tiên đã vòng ra sau lưng sơn tặc, tranh thủ lúc nó đang vung đao mà đâm thẳng một kiếm.

-17!

Thanh kiếm thép này tạo sát thương ổn phết.

Sơn tặc gầm lên quay người chém lại, nhưng cậu ta đã chuẩn bị sẵn từ trước, lập tức giơ khiên đỡ.

"Được, cứ vậy đi, giờ tới lượt anh gây sát thương!"

Tiêu Kiệt nhìn sơn tặc vừa quay lưng về phía hắn là đã lập tức vung đao chém mạnh một phát.

Phập! -56!

300% sát thương vũ khí, cú này ăn hẳn bạo kích tiễn mất 1/4 cây máu của sơn tặc. Chém xong Tiêu Kiệt lập tức giơ khiên lên, gây sát thương lớn thế này thì chắc chắn sẽ kéo thù hận về mình. Quả nhiên, ngay sau đó lưỡi đao của sơn tặc lại bổ về phía hắn.

Hai người phối hợp ăn ý, kiếm qua đao lại chưa được mấy chiêu máu của tên sơn tặc kia đã tụt gần cạn. Tên đó cũng không có ý định bỏ chạy, nó gào lên một tiếng rồi bất ngờ dồn lực, kéo đao chuẩn bị tung chiêu.

“Lùi lại!” Tiêu Kiệt quát lớn.

Cả hai lập tức đồng loạt lui về sau, tên sơn tặc thì hung hăng xông tới, lôi đao theo sát đất nhằm thẳng về phía Tiêu Kiệt mà vung xuống.

Chiến kỹ: Thuận Phách trảm!

Đáng tiếc, hai người sớm đã lui ra ngoài mấy mét, nhát đao kia chỉ chém ngang không khí mà thôi. Tiêu Kiệt phản ứng nhanh như chớp, thấy đối phương tung chiêu xong lộ sơ hở hắn lập tức lao lên áp sát.

Chiến kỹ: Nhất Đao Lưỡng Đoạn!

Vút!

Lưỡi đao lóe sáng cắt thẳng qua khuôn mặt tên sơn tặc để lại một vệt máu mảnh như tơ. Tên đó gào thảm một tiếng rồi ngã gục xuống đất, tắt thở.

Mãi đến khi thấy đối phương ngã xuống Tiêu Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm. Dù có tự tin đến mấy, nhưng khi đối mặt với con quái từng để lại ám ảnh tâm lý cho mình, khi đánh nhau hắn vẫn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng. May mà trận này diễn ra đúng như hắn tính toán, hầu như không mất máu đã dứt điểm được đối thủ.

Hắn cúi xuống xem xét vật phẩm rơi ra… 24 văn lẻ, thêm một cái quần…

[...

Quần vải thô (giáp chân/thô thiển)

- Bảo hộ chân +4

- Giới thiệu: Quần dài may từ vải thô, có thể giúp người mặc giữ ấm và chống đỡ đôi chút sát thương.

…]

Quái yếu quả nhiên rơi đồ rác, còn là màu xám trắng, nhưng... ít ra cũng có tí tác dụng.

“Cái quần này em có lấy không?” Tiêu Kiệt quen miệng hỏi.

“Éc... Anh cứ lấy đi.” Ta Muốn Thành Tiên đáp.

Tiêu Kiệt cũng chỉ hỏi khách sáo cho có chứ bản thân Ta Muốn Thành Tiên đã có giáp da bảo hộ chân, những thứ rác này cậu ta chắc chắn chả thèm ngó tới.

Hắn dứt khoát mặc luôn vào người, dù trong game khác có khi vứt thứ này vào cửa hàng cũng chẳng ai thèm mua, nhưng ở cái game thiếu thốn tài nguyên này, thứ gì dùng được đều là bảo bối cả. Cố gắng đánh thêm vài con nữa, biết đâu hắn sẽ gom đủ một set rác thì sao.

“Đi tiếp thôi.”

Những trận đánh tiếp theo cũng chẳng có gì mới.

Hai người kiên trì theo đúng kế hoạch ban đầu, chuyên chọn mấy tên sơn tặc đi lẻ để ra tay. Công kích tầm xa xả máu trước rồi cận chiến kẹp hai đầu. Vật vã mất nguyên một tiếng đồng hồ cuối cùng bọn họ cũng xử lý sạch đám sơn tặc lạc đàn trên sườn núi này.

Giết được hơn mười hai, mười ba tên, thực ra thời gian chiến đấu không tốn bao nhiêu, chủ yếu là dành thời gian do thám và vòng ra sau lưng địch. Không còn cách nào khác, Tiêu Kiệt có thể đánh hai chọi một, nhưng nếu phải đối đầu hai địch cùng lúc, hắn vẫn hơi rén. Không phải hắn không đánh lại, thực ra sau một tiếng giao chiến liên tục, hắn đã khá quen với phong cách đánh của sơn tặc, đã có tám chín phần tự tin đánh tay đôi với chúng.

Còn Ta Muốn Thành Tiên, tuy thao tác cậu ta không bằng hắn nhưng cũng thuộc dạng cứng tay, cộng thêm bộ giáp đắt tiền đang mặc trên người, đánh solo chắc cũng có năm sáu phần thắng. Nhưng dù chỉ có 10% rủi ro thôi Tiêu Kiệt cũng không muốn mạo hiểm. Cày quái luyện cấp là công việc dài hơi, hôm nay chỉ 10% thất bại, nhưng lỡ 10 trận, 20 trận thì sao? Sớm muộn cũng có ngày quay vào ô xui xẻo.

May mà đám sơn tặc này phân bố rải rác trên sườn núi gồ ghề, địa hình nhiều chỗ cao thấp, chỉ cần tìm được chỗ quan sát tốt xác định rõ vị trí quái rồi lên kế hoạch cũng tương đối an toàn.

Thu hoạch lần này ngoài ba món đồ trắng hắn còn kiếm được hơn 300 văn tiền, chia đều mỗi người được hơn 150, kiếm tiền bằng cách này còn nhanh hơn gấp mấy lần đi đốn củi, chăn dê, chỉ tiếc là không rớt cuốn kỹ năng nào. Xem ra hôm đó đúng là hắn may thật, ngay con quái đầu tiên mà đã rơi sách kỹ năng.

Tiêu Kiệt liếc nhìn điểm kinh nghiệm, còn hơn 100 điểm nữa là hắn có thể lên cấp nhưng xung quanh đã không còn sơn tặc đi lẻ, chỉ còn mấy nhóm tụm ba tụm năm hoặc mấy con ở gần nhau dễ bị lôi theo cả bầy. Xa xa trên đỉnh núi hắn còn thấy một trạm gác tạm bợ, xung quanh được dựng hàng rào gỗ, bên trong lờ mờ thấy có mấy cái lều và vài bóng người qua lại trông khá giống doanh trại sơn tặc. Loại này có khi còn có boss hoặc rương báu gì đó, nhưng với tình hình hiện tại đánh cùng lúc hai địch đã khiến họ đuối sức, việc tấn công trại đành tạm gác lại đã.

Ngay cả tới gần nhìn thử, Tiêu Kiệt cũng không dám.

“Anh Phong, hay là chúng ta kéo hai con cùng lúc luôn đi? Em cảm thấy có thể được đó.”

“Không được! Hai con nguy hiểm lắm.” Tiêu Kiệt dứt khoát từ chối.

Đừng tưởng hai chọi một dễ mà ảo tưởng sức mạnh, hắn rất rõ sức mạnh hai người bọn họ không hơn con quái này là bao. Đấu với một con riêng lẻ còn có phần thắng, nhưng chỉ cần phạm sai lầm một chút là sẽ đi ngay. Giết một con quái chỉ kiếm được vài chục đồng và vài món đồ trắng, chẳng đáng để liều mạng như vậy.

4

0

4 tuần trước

4 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.