Chương 26
Chương 26: Đề nghị
Vài ngày tiếp theo, mỗi trời tối Giang Phong đều nấu xong cháo, bỏ vào trong thùng giữ nhiệt, hôm sau nhờ Quý Nguyệt giao cho giáo sư Lý. Quý Nguyệt luôn không rõ chân tướng, cho rằng cháo do Giang Kiến Khang nấu.
Mới đầu Giang Phong không tín nhiệm thùng giữ nhiệt của trò chơi, nhìn như thùng xốp bình thường, nhưng không ngờ nó lại thật sự có chức năng giữ nhiệt giữ tươi thần kỳ, cho dù đồ ăn bỏ vào đó bao lâu, khi lấy ra đều không hề thay đổi, thật sự là khoa học kỹ thuật đen.
Đúng là phúc âm của giới giao đồ ăn.
Tài khoản chính thức của Trương Vệ đã hoàn thành, hắn cầm tay dạy Giang Phong hoạt động như nào, còn cố ý đăng lên nhóm bạn bè để tuyên truyền giúp Giang Phong về tài khoản chính thức này, nhưng hiệu quả luôn không như mong muốn.
Tuy rằng mỗi lần khi khách gọi cơm, Quý Nguyệt đều sẽ đề cử mọi người quét và theo dõi tài khoản chính thức, trên bàn cơm cũng dán mã QR của tài khoản chính thức, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Bạn học trong lớp lại rất ủng hộ, ai nấy đều theo dõi tài khoản chính thức, còn có nhiều người hỗ trợ tuyên truyền, trở thành quân chủ lực của giao đồ ăn. Nhưng ba ngày trôi qua, số người theo dõi mới miễn cưỡng quá nửa.
Mỗi một nhiệm vụ của Giang Phong như giậm chân tại chỗ, không có tiến triển gì.
Hiếm có thứ bảy rảnh rỗi, phần lớn sinh viên Đại học A đều ở yên trong ký túc xá không chịu dộng, dựa vào giao đồ ăn mà sống, việc làm ăn trong quán ít đi nhiều, mọi người cũng rảnh rỗi.
Tuần sau là câu lạc bộ tuyển thành viên mới, vì số lượng người không đủ nên câu lạc bộ cờ tướng không xin nổi phòng ban, kinh phí cũng chỉ có một ít đáng thương, hơn nữa nếu năm nay vẫn không lừa được vài người mới, chỉ sợ sẽ bị hội sinh viên vô tình hủy bỏ.
Không có câu lạc bộ thì tự mình sáng tạo, dù sao cuối tuần trong quán không có ai, tất cả thành viên của câu lạc bộ cờ tướng tề tụ, thương lượng tuần sau câu lạc bộ tuyển thành viên mới cần phương thức nổi bật gì để hấp dẫn ánh mắt của các đàn em.
Câu lạc bộ cờ tướng cộng thêm Giang Phong và Lưu Thiến vừa gia nhập năm nay có tổng cộng chín người, tất cả tề tụ trên tầng hai quán cơm Kiện Khang, cả cựu chủ tịch Quý Nguyệt cũng vì lo lắng cho tương lai của câu lạc bộ nên gia nhập một lần thảo luận này.
“Câu lạc bộ mình thêm một ngươi từ khi nào vậy? Bạn học, em ở khoa nào?” Hà Giai Tuệ là sinh viên năm tư khoa Mỹ thuật, theo lý thì nên rời khỏi câu lạc bộ rồi, là vì cờ tướng luôn không tuyển được thành viên mới nên mãi không rời đi.
“Em là Lưu Thiến sinh viên năm hai khoa tiếng Trung.” Hồi năm nhất Lưu Thiến không tham gia câu lạc bộ, lần đầu tiên tham gia cái gọi là hoạt động câu lạc bộ, khá mới mẻ.
Hà Giai Tuệ là đàn em cùng khoa với Quý Nguyệt, giới hạn quen biết với cờ tướng chỉ ở mã tẩu nhật, tượng tẩu điền, xe tẩu trực tuyến, năm đó hoàn toàn bị Quý Nguyệt lừa vào câu lạc bộ.
“Đàn chị Hà à, chị quá không quan tâm đến chiều hướng câu lạc bộ chúng ta ròi đấy.” Khâu Thần là phó chủ tịch, cảm thấy lúc này có lẽ mình nên đứng ra nói vài câu: “Câu lạc bộ mình có người mới gia nhập, chuyện lớn như vậy mà chị lại chẳng hay biết gì, chẳng phải trước đó em đã tag tên toàn thể thành viên trên diễn đàn rồi sao? Còn có, Trần ca, đàn chị Triệu, cửa hàng nhà Phong ca khai trương, đây là lần đầu tiên anh chị tới đúng không?”
Triệu Lâm Linh thấy mình bị điểm tên, đặt điện thoại xuống.
Cô và Trần Mạnh Hành đều là sinh viên năm tư, hai người đều khoa Luật.
“Bọn chị cũng định ủng hộ, nhưng năm tư đi thực tập, khó lắm mới tìm được văn phòng luật sư, mỗi ngày tăng ca đến mức sắp rụng hết cả tóc, sao có thời giờ đi ăn cơm chứ!” Triệu Lâm Linh kêu oan cho mình.
“Đúng vậy, chị đang bận tìm chỗ thực tập mà!” Hà Giai Tuệ cũng kêu oan cho mình.
Hà Giai Tuệ vừa dứt lời, Giang Phong và Quý Nguyệt đã bưng nước ô mai lên, nước ô mai vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, trên cốc có sương khói, kết hợp với nước ô mai có màu hổ phách có vẻ rất đẹp mắt.
“Đàn chị Hà tìm được chỗ thực tập rồi hả?” Giang Phong cho cô một cốc nước ô mai.
“Không đâu, sinh viên nghệ thuật bọn chị chưa tốt nghiệp đã thất nghiệp!” Hà Giai Tuệ nhận nước ô mai, uống một ngụm lớn, theo đó ánh mắt sáng lên, vội nuốt xuống.
“Wow, đàn em, nước ô mai trong quán em mua ở đâu vậy? Nhãn hiệu gì? Uống ngon thật, chị cũng phải đi mua!”
“Bố em nấu.” Giang Phong và Quý Nguyệt chia nước ô mai cho mọi người.
“Cảm ơn chủ tịch.” Lưu Thiến ngất ngây nhận nước ô mai.
“Mọi người thương lượng ra kết quả gì chưa? Câu lạc bộ không đủ 12 thành viên là sẽ bị hủy bỏ đấy.” Quý Nguyệt hỏi.
“Chưa đâu, đàn chị, chị đừng nóng vội mà! Xe đến trước núi ắt có đường, thật sự không được thì chị để đàn em đến học viện bọn họ lừa hai người, lỡ lừa được ai thì sao? Chị xem, chưa bắt đầu tuyển thành viên đâu, chẳng phải bọn họ lừa… Lừa đàn em Lưu đến rồi sao!” Hà Giai Tuệ có vẻ vô cùng Phật hệ, vài ngụm uống hết nước ô mai: “Đàn em, thêm cốc nữa!”
“Lạnh đấy, em uống ít thôi!” Quý Nguyệt chỉ đành nhìn sang Trần Mạnh Hành thoạt nhìn đáng tin: “Mạnh Hành, lúc trước Giang Phong và Khâu Thần đều do cậu tuyển vào, cậu nói năm nay tuyển thành viên mới kiểu gì.”
“Không còn nước ô mai rồi, chị có muốn ăn canh đậu xanh không?” Giang Phong hỏi.
Hà Giai Tuệ gật đầu lia lịa, Lưu Thiến vội nói: “Chủ tịch, em cũng muốn!”
Giang Phong xuống lầu bưng canh đậu xanh cho bọn họ.
“Phát tờ rơi đi, thật sự không được thì theo như phương án Giai Tuệ nói, chúng ta đến chỗ sinh viên mới của học viện mình để kéo người, sinh viên mới không biết tình huống, có thể lừa được người nào thì lừa, đến lúc đó lại nói với bọn họ đủ ba tháng mới có thể rời khỏi câu lạc bộ.” Trần Mạnh Hành cũng không có biện pháp gì.
“Ý kiến hay!” Hà Giai Tuệ, Quý Nguyệt và Triệu Lâm Linh đồng thanh.
Lưu Thiến tay mơ trợn mắt há hốc mồm.
“Hơ, vì sao không thể dùng mấy cách tuyên truyền bình thường vậy, ví dụ như nói cho mọi người rằng thành viên câu lạc bộ cờ tướng được hưởng ưu đãi giảm 10% tiền cơm ở quán cơm Kiện Khang, còn có phúc lợi của câu lạc bộ, ví dụ như nước ô mai, canh đậu xanh miễn phí v.v.” Lưu Thiến hỏi.
“Sao có thể có người vì giảm 10% tiền cơm nên gia nhập vào câu lạc bộ không hề có ý nghĩa gì, không hề có tiền lại không thể thêm điểm chứ, Đại học A quy định mỗi người chỉ có thẻ gia nhập một câu lạc bộ.” Lưu Tử Hiên châm chọc.
Lưu Thiến lặng yên nhìn hắn.
Lưu Tử Hiên câm nín, như trúng đòn nặng.
Triệu Dương và Triệu Vũ luôn trong trạng thái lơ mơ cũng đồng loạt nhìn Lưu Thiến.
“Sao… Sao vậy?” Hà Giai Tuệ hơi mê man, không hiểu vì sao bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
“Đàn em Lưu này vào câu lạc bộ cờ tướng vì giảm 10% tiền cơm đấy!” Khâu Thần đột nhiên vỗ bàn.
“Có ăn ngon như vậy sao?” Hà Giai Tuệ tỏ vẻ khó tin.
“Thật sự ăn ngon như vậy.” Quý Nguyệt nghiêm túc gật đầu, vừa vặn lúc này Giang Phong đã bưng canh đậu xanh lên đây, Quý Nguyệt nhìn Giang Phong, tỏ ra vui mừng: “Giang Phong, chị biết ngay lúc trước chị không nhìn nhầm em, giao câu lạc bộ cờ tướng cho em là đúng!”
“Cái gì?” Giang Phong ngẩn tò te.
“Cố lên, tương lai của câu lạc bộ cờ tướng nhờ cả vào em!” Quý Nguyệt vỗ vai Giang Phong.
Khâu Thần nói lại đề nghị vừa rồi của Lưu Thiến cho Giang Phong, sau khi nghe xong hắn ngẩn ra, nói: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh đã.”
Vừa vào nhà vệ sinh, Giang Phong mở bảng thuộc tính nhìn xem tiến triển của nhiệm vụ chính.
Nhiệm vụ chính:
1. ‘Đứng vững gót chân’: Để quán cơm Kiện Khang nhận được tán thành của 1000 thực khách, tiến độ nhiệm vụ (34/1000)
Gợi ý nhiệm vụ: Tán thành của thực khách là rất quan trọng đối với một cửa hàng mới, mời để quán cơm Kiện Khang trở thành nhà hàng hạng nhất Đại học A trong cảm nhận của phần lớn thực khách.
Ban thưởng nhiệm vụ: Không biết.
Trước mắt quán cơm Kiện Khang chỉ nhận được 34 thực khách tán thành, Lưu Thiến tuyệt đối là một trong số đó. Nhưng trong 34 khách hàng này, lại có vài người không gia nhập câu lạc bộ, trong số người không gia nhập câu lạc bộ, lại có bao nhiêu người có thể chịu gia nhập câu lạc bộ cờ tướng vì được giảm giá 10% tiền cơm như Lưu Thiến nhỉ?
Đề nghị của Lưu Thiến vẫn có thể xem như là phương án tốt.
Nhưng cần hạ thuốc mạnh.
Khi Giang Phong trở lại phòng riêng, mọi người đang trò chuyện sôi động, Triệu Lâm Linh oán hận với mọi người tóc của cô càng ngày càng ít, cả Bá Vương trong truyền thuyết cũng không cứu được cô.
“Chúng ta cứ làm theo cách Lưu Thiến nói, trên tờ rơi in phúc lợi câu lạc bộ và giảm 10% tiền cơm, cụ thể thiết kế thế nào xin chị Hà kiểm tra dùm.” Giang Phong nói.
“Không thành vấn đề, tuyệt đối thiết kế cho cậu ở cấp bậc cao cấp, để người ta hoàn toàn không nhìn ra câu lạc bộ cờ tướng là câu lạc bộ không xin nổi cả kinh phí.” Hà Giai Tuệ giơ tay ra hiệu ok với Giang Phong.
“Trên diễn đàn sinh viên mới cũng cần tuyên truyền chút, chuyện này phiền toái chị Triệu và anh Trần.”
Triệu Lâm Linh và Trần Mạnh Hành cũng ra dấu ok.
“Còn lại cần vất vả một đêm, sắp xếp, bày bàn, phát tờ rơi của ngày tuyển thành viên mới đều phải dựa vào mọi người.” Giang Phong nói.
“Bày bàn? Bày bàn gì?” Lưu Thiến hỏi.
“Quán nhà anh chỉ là một quán mới, không có độ nổi tiếng cao hay có lực hấp dẫn lớn như vậy, tất nhiên phải chuẩn bị một ít bánh ngọt và đồ uống ăn thử để hấp dẫn các đàn em rồi.” Giang Phong giải thích.
“Bánh ngọt? Bác trai biết làm cả bánh ngọt nữa?” Lưu Tử Hiên tò mò hỏi, quán cơm Kiện Khang không bán bánh ngọt mà.
“Bác cả anh biết làm.” Giang Phong nở nụ cười thắng lợi.
Đừng thấy ngoài mặt Giang Kiến Quốc là một thợ may, trên thực tế nấu món chính nhận được ít nhất bảy phần chân truyền từ ông cụ Giang Vệ Quốc, hơn nữa lúc trước vì theo đuổi bác gái, đã làm bánh ngọt thành xa hoa, trông rất sống động.
Đám sinh viên đại học A, có phúc rồi.
23
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
