TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Thuốc hay cuối cùng

Sau khi Quý Nguyệt tìm được hộp đóng gói nhựa bị đồng chí Vương Tú Liên nhét trong góc xó phòng để đồ lặt vặt, vợ chồng giáo sư Lý đã đỡ Lý Minh Nhất rời khỏi quán.
“Phật… Phật nhảy tường phải làm sao đây?” Quý Nguyệt cầm hộp đóng gói không biết làm sao.
Người đi rồi, đồ ăn để lại.
“Nếu không chúng ta nếm thử?” Vương Hạo mới ngửi mùi đã chảy cả nước miếng, tuy rằng hiện giờ đã đậy nắp, nhưng mùi vẫn thật lâu không tiêu tan trong quán.
“Không được!” Quý Nguyệt trừng Vương Hạo, bước tới chắn trước mặt.
“Hạo, tôi nhớ trên sách giáo khoa sáng hôm qua đưa cho cậu có ghi số điện thoại của giáo sư Lý, cậu xem sách giáo khoa tín hiệu có còn trong ba lô của cậu không.” Giang Phong đột nhiên nhớ ra.
“Đúng đúng đúng, trong ba lô, trong ba lô!” Vương Hạo vội vàng ra sau quầy lấy ba lô, lấy ra sách giáo khoa tín hiệu và hệ thống từ trong ba bốn quyển sách, mở trang đầu tiên, trên đó viết Lý Quân Minh: 1xxxxxxxxx.
Tương truyền bình quân mỗi tuần lễ thầy Mao Khái của Đại học A đều có thể nhận được hơn mười cú điện thoại của chủ quán gọi, bạn học để sách vào quán ta rồi.
Thật sự không lừa ta.
Giang Phong lấy điện thoại, bấm số trên trang sách.
Khoảng hai mươi mấy giây sau, điện thoại được nhận.
“Alô, xin chào giáo sư Lý. Em là Giang Phong, đồ ăn của thầy ở trong quán chưa mang đi.” Giang Phong nói.
“Ngại quá, lớn tuổi rồi, dễ quên mất mọi chuyện. Lát nữa thầy và vợ sẽ qua lấy.” Đầu bên giáo sư Lý còn truyền đến tiếng ho khan của người già và tiếng vang gậy gõ xuống đất lúc nhẹ lúc nặng.
Giang Kiến Khang lặng yên bê vò vào lại phòng bếp, Vương Hạo hơi tiếc nuối không được thưởng thức món ngon này, giúp đỡ Quý Nguyệt cùng xách rác ra bãi rác. Mấy người khác đều có năm tiết buổi chiều, phải sáu giờ mới có thể từ trong biển tri thức bơi lên bờ.
Tuy rằng trên mặt Giang Kiến Khang không hiện, nhưng Giang Phong là con trai ông, rất sâu sắc phát hiện ra bố hắn đang mất mát. Mỗi một khối thịt béo, mỗi một chỗ mỡ đều để lộ ra mất mát nồng đậm.
“Bố, bố sao rồi?” Giang Phong đi theo Giang Kiến Khang vào phòng bếp, thấy ông cắt thái mà không nói một lời.
Từng dao rất thong thả, mỗi dao đều rất dùng sức, giống như có thù hận sâu nặng với ớt xanh trước mặt.
“Bố chà đạp thứ tốt.” Giang Kiến Khang hơi cô đơn.
“Con cảm thấy rất tốt.” Giang Phong trợn mắt nói dối, ghi chú của Phật nhảy tường vừa rồi có một chuỗi dài, thậm chí hắn không muốn xem, gì mà thời gian nấu ngắn, vi cá nhiều, bào ngư cắt dày, môi cá ngâm chưa đủ thời gian, một chuỗi dài đều là vấn đề.
Nhưng bản thân món ăn Phật nhảy tường đã có độ khó cực cao, không thể trách đồng chí Giang Kiến Khang được.
“Giăm bông đáng thương của bố.” Giang Kiến Khang hít mũi.
“Giò hôm nay cũng chưa hầm.” Thậm chí Giang Kiến Khang còn hơi uất ức.
Giang Phong: “…”
Ngại quá, quấy rầy.
Sau bếp lại trả lại cho đồng chí Giang Kiến Khang, mùi Phật nhảy tường vừa rồi đã thu hút rất nhiều khách, nhưng lúc đó mọi người đang hóng hớt, không gọi món mà thôi. Hiện giờ về cơ bản đã kín tầng một, thực đơn như bông tuyết liên tiếp đưa ra sau bếp, đồng chí Giang Kiến Khang nhận lại muôi xào, phấn đấu nơi tuyến đầu nấu đồ ăn.
Giang Phong lại trở về phụ bếp, biến thành công nhân rửa rau, gọt vỏ, cắt thái, bày bàn không hề có điểm kinh nghiệm vào tay.
Không bao lâu, bốn thành viên câu lạc bộ cờ tướng được xưng là đến hỗ trợ còn chưa kịp buông ba lô đã vọt vào sau bếp, lấy nước ô mai và canh đậu xanh đã ướp lạnh trong tủ lạnh một ngày, mỗi người ừng ực như sói đói uống hai bát, lại đặt ba lô xuống bắt đầu hỗ trợ.
Nhìn thấy bốn người này, Giang Phong đột nhiên hơi lo lắng cho tuyển thành viên mới của câu lạc bộ vào cuối tuần.
Câu lạc bộ khác hoặc nhân tài xuất hiện lớp lớp, hoặc ai cũng có sở trường riêng, không được việc cũng có các anh zai chị gái xinh đẹp lừa người mới ngây thơ vào, nhưng câu lạc bộ cờ tướng chẳng có gì cả, kinh phí cũng không có.
Câu lạc bộ tuyển thành viên mới, biểu diễn gì đây?
Mấy năm trước đều là hai người chơi cờ dở giả vờ giả vịt hạ cờ ở đó, chẳng lẽ hôm nay định mỗi người một nồi nước ô mai biểu diễn ực ực ực ực ực cho mọi người nhìn xem sao?
Giang Phong vừa lo lắng thay cho tương lai của câu lạc bộ vừa lặng yên thái sợi cà rốt.
Có phải vài ngày này cà rốt có giá đặc biệt không vậy? Mỗi ngày đồng chí Vương Tú Liên đều mua nhiều cà rốt như thế!
Sau khi Giang Phong thái sợi cà rốt xong, vợ chồng giáo sư Lý lại quay về quán.
Giáo sư Lý cầm trên tay lá thư, còn ôm cặp lồng cơm.
Thật ra ôm cả vò rượu đi là bảo đảm hương vị vốn có tốt nhất, nhưng không đề cập đến vò rượu nặng cỡ nào, để khách trực tiếp ôm vò rượu đi là không tốt lắm. Quý Nguyệt cẩn thận múc đồ ăn từ trong vò rượu vào cặp lồng cơm, món ăn này có giá cao hơn lương cả năm của cô, phải cẩn thận.
“Bạn học Giang Phong, thầy muốn nhờ em một việc.” Giáo sư Lý đưa bức thư cho Giang Phong: “Bố thầy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, luôn không muốn ăn gì, thầy muốn mời em phụ trách cơm trưa và cơm tối cho ông ấy.”
Nhiệm vụ quan trọng như thế, Giang Phong hơi sợ hãi, định từ chối, trong đầu lại vang lên giọng nhắc nhở của hệ thống.
“Ting, xuất hiện nhiệm vụ phụ có thể lựa chọn, mời người chơi tự động lựa chọn.”
Lại là một nhiệm vụ phụ.
Giang Phong giật nảy mình, như vậy nhiệm vụ phụ có liên quan đến ông cụ Lý Minh Nhất này là có hai cái rồi, trò chơi lại coi trọng ông cụ này như vậy, cả nhiệm vụ phụ cũng cho hai cái.
Giang Phong nhận thư, vẫn hơi tò mò: “Thật ra có lẽ thầy nên tìm bố em, tay nghề của bố tốt hơn em.”
“Là bố thầy vừa nói chỉ định muốn em đến, ông cụ rất thích em.” Giáo sư Lý cười ôn hòa: “Hôm nay bố thầy rất vui, đã lâu rồi bố thầy không vui như thế.”
Giang Phong vô thức sờ mặt.
Hình như hắn không có một khuôn mặt người gặp người thích mà.
Tuy rằng hắn cũng tự nhận mình đẹp trai, nhưng chắc không đến mức độ người gặp người thích chứ?
“Xin nhờ.” Giáo sư Lý nói.
“Nên vậy, nên vậy.” Giáo sư Lý bình thường luôn vô cùng nghiêm khắc trong truyền thuyết ôn hòa đối đãi như thế, Giang Phong hơi sợ.
Quý Nguyệt đã cất hết Phật nhảy tường vào cặp lồng cơm, vợ giáo sư Lý xách cặp lồng cơm rời đi cùng giáo sư Lý, trước khi đi còn cười dịu dàng với Giang Phong.
“Giáo sư này của em rất thích em đấy.” Quý Nguyệt cảm thán.
“Hả?”
“Trưa nay khi thầy đến còn rất nghiêm túc, giống hệt với giáo viên nước ngoài hồi năm nhất của chị.” Quý Nguyệt ngẩng đầu lên, như nhớ lại nữ giáo viên nước Philippines nghiêm khắc hồi năm nhất của cô: “Bà già kia, ỷ vào tiếng Anh của chị không tốt, suốt ngày dùng tiếng Anh chửi chị.”
Phụ nữ thật sự rất mang thù.
Giang Phong mở thư ra, bên trong có mười mấy tờ tiền giấy và một tờ giấy.
Lấy tờ giấy mở ra, chữ bút máy cứng cáp có lực, viết một phần thực đơn cháo dưỡng dạ dày.
Nguyên liệu gần như không khác gì cháo dưỡng dạ dày của đồng chí Giang Kiến Khang làm, nhưng có vài chỗ hơi thay đổi, nhiều thêm một phần gan lợn.
Mặc dù đồng chí Giang Kiến Khang tìm đến đầu bếp già quán cháo để học nấu cháo, nhưng thực đơn cháo dưỡng dạ dày vẫn là ông cụ Giang đưa cho ông.
Giáo sư Lý, tại sao lại có thực đơn cháo dưỡng dạ dày của nhà họ Giang chứ?
“Bố, thực đơn cháo dưỡng dạ dày ban đầu bố làm cho con là ông nội cho bố à?” Thậm chí Giang Phong còn nghi ngờ trí nhớ của mình, vội chạy ra sau bếp hỏi đồng chí Giang Kiến Khang.
“Tổ tiên chúng ta truyền xuống.” Đồng chí Giang Kiến Khang đang đảo muôi.
Giáo sư Lý… Đừng có là thân thích với nhà chúng ta đấy?
Giang Phong lại giàu trí tưởng tượng lên, chẳng lẽ năm đó sáu anh em ông nội không chết sạch, có một người sống sót mai danh ẩn tích đổi sang họ Lý?
Nếu giao tư liệu sống này cho Vương Hạo, chắc có thể biên soạn ra hoàn thiện hơn chút.
Đi vào phòng để đồ lặt vặt, Giang Phong mở bảng thuộc tính.
‘Thuốc hay cuối cùng’: Vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối nên Lý Minh Nhất không có cảm giác thèm ăn, mắc bệnh kén ăn, chữa trị bằng hóa chất đau khổ lâu dài khiến ông cụ đau đớn. Là một đầu bếp, việc duy nhất có thể làm là an ủi trên ẩm thực cho ông cụ, mời cho ông cụ thuốc hay cuối cùng. Mời người chơi giúp đỡ ông cụ tiến hành ăn uống bình thường, thời hạn 15 ngày. ‘Lựa chọn: Có/Không’
Ấn chuột chọn Có.
‘Thuốc hay cuối cùng’: Vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối nên Lý Minh Nhất không có cảm giác thèm ăn, mắc bệnh kén ăn, chữa trị bằng hóa chất đau khổ lâu dài khiến ông cụ đau đớn. Là một đầu bếp, việc duy nhất có thể làm là an ủi trên ẩm thực cho ông cụ, mời cho ông cụ thuốc hay cuối cùng. Mời người chơi giúp đỡ ông cụ tiến hành ăn uống bình thường, thời hạn 15 ngày. Tiến độ nhiệm vụ (0/15)
Gợi ý nhiệm vụ: Dựa theo thực đơn Lý Quân Minh cung cấp là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Ban thưởng nhiệm vụ: Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất.
Lại là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, thảo nào toàn thân Lý Minh Nhất gầy yếu tới mức không bình thường. Mới đầu Giang Phong tưởng chỉ vì ông cụ lớn tuổi đơn thuần.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên trò chơi cho ban thưởng nhiệm vụ rõ ràng, nhưng ban thưởng lại là một đoạn ký ức.
Đoạn ký ức này… Có liên quan đến Thái Phong Lâu sao?

12

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.