Chương 27
Chương 27: Điện thoại
Dưới giữ lại nhiệt tình của đồng chí Giang Kiến Khang, người câu lạc bộ cờ tướng ở lại quán ăn một bữa cơm chiều.
Sau khi ăn xong, Lưu Thiến lưu luyến nhìn chằm chằm đĩa lớn đựng giò đã sạch bóng loáng giống như bị liếm, phần nước canh bị cô lấy ra chan canh không thừa tí gì, nước mắt lưng tròng nói: “Khi em có tiền rồi, mỗi ngày em phải ăn giò!”
Chí hướng vĩ đại cỡ nào.
Tối nay Lưu Thiến hoàn toàn cho phép mình cất cánh, phát huy thực lực mình nên có, liên tục ăn sáu bát cơm không hề khách sáo.
“Thiến Thiến, bình thường trong trường học em cũng ăn như vậy hả?” Hà Giai Tuệ xoa bụng mình hỏi, vừa rồi cô không kiềm chế được ăn thêm nửa bát cơm, hiện giờ no căng.
“Không có, bình thường em chỉ ăn bốn bát cơm.” Lưu Thiến nói.
Mọi người: “…”
“Có thể ăn là tốt, có thể ăn là tốt!” Giang Kiến Khang vui tươi hớn hở khen.
Đồng chí Vương Tú Liên nghe được Lưu Thiến nói vậy, ánh mắt tỏa sáng: “Cô gái này tốt, dáng người hoàn hảo có thể ăn nói chuyện ấm áp nhỏ nhẹ!”
Giang Phong: “?”
Sao từ hình dung của đồng chí Vương Tú Liên nghe quen vậy nhỉ?
Chờ chút, ‘Tâm nguyện của mẹ’!
Đồng chí Vương Tú Liên, bà tỉnh táo chút đi!
Mọi người đều tự xác định nhiệm vụ của mình, câu lạc bộ tuyển thành viên mới vào ngày kia, nhiệm vụ của mỗi người đều rất gian khổ. Thời gian không còn sớm, mọi người đều tự về.
“Bố, gần đây bác cả có bận không?” Giang Phong đến phòng để đổ lặt vặt lấy bột mì.
“Đã hai tháng rồi bác cả con không nhận được một đơn hàng nào, có gì bận chứ.” Quả nhiên không hổ là anh em ruột, Giang Kiến Khang vừa lên là thọc dao nhỏ.
Giang Phong gật gù, cầm điện thoại gọi điện thoại cho đồng chí Giang Kiến Quốc.
“Alô, Tiểu Phong à! Sao có rảnh rỗi gọi điện thoại cho bác vậy!” Đầu bên kia điện thoại có tiếng ti vi rất ồn, một người phụ nữ đang khóc thút thít, mắng mẹ chồng ác độc, thoáng nghe là phim tâm lý tình cảm về đạo đức gia đình của năm mà bác gái thích nhất.
“Bác à, gần đây bác làm ăn thế nào?” Giang Phong khách sáo hỏi.
“Làm ăn rất tốt, cháu không biết kỹ thuật của bác sao? Hạng nhất! Mỗi ngày bận rộn vô cùng!” Giang Kiến Quốc lớn giọng khoác lác.
Giang Phong: “…”
“Là như này, tuần sau ông nội muốn tới thành phố A, nếu bác bận thì để cháu tìm chú tư.”
“Không bận, không bận, bác là con cả chăm sóc ông cụ là đương nhiên, nếu không người khác sẽ nói bác bất hiếu. Tiểu Phong à, đừng làm phiền đến chú tư cháu, bọn họ mở cửa hàng thú cưng, mỗi ngày quét dọn xúc phân cho lũ mèo chó rất bận, cũng không vệ sinh. Nhà bác rộng, ông cụ ở lại cũng yên tâm, ở nhà bác, cháu nói với ông cụ, ở lại nhà bác!” Giang Kiến Quốc nói liên thanh như bắn pháo, một hơi gầm lên.
“Chẳng phải việc làm ăn của bác đang bận rộn sao?”
“Bận gì, mở quán đâu quan trọng bằng chăm sóc ông cụ, ngày mai bác sẽ đóng cửa hàng! Cháu nói với ông nội cháu, nhà bác hoan nghênh ông cụ đến bất cứ lúc nào! Muốn ở lại bao lâu thì ở, tốt nhất đừng đi!”
Còn vì sao cần Giang Phong liên hệ, vì năm đó thật ra Giang Kiến Quốc có thiên phú làm bếp tốt nhất trong năm anh em nhà họ Giang, nhưng tâm tư của ông không nằm trên nấu ăn, ông cụ chỉ có thể mặc cho ông đi làm thợ may.
Kết quả vì theo đuổi bác gái, Giang Kiến Quốc nhặt lại làm bếp, làm bánh ngọt xuất thần nhập hóa, ông cụ vốn tưởng rằng ông lại định làm đầu bếp, dốc túi tương trợ vô cùng vui vẻ, kết quả Giang Kiến Quốc theo đuổi được bác gái vào tay rồi thì không học bếp nữa mà chạy đi làm nghề may hạng ba của mình. Ông cụ tức giận thề, trừ phi Giang Kiến Quốc chủ động chạy đến trước mặt ông cụ đòi mắng, bằng không tuyệt đối không liên hệ với ông.
“Hơ, bác cả, cháu muốn mời bác giúp đỡ một việc.” Cuối cùng Giang Phong đi vào chủ đề chính.
“Việc gì, chỉ cần bác giúp được tuyệt đối giúp.” Nghe nói ông cụ muốn tới thành phố A, Giang Kiến Quốc phấn chấn đồng ý.
Mỗi ngày bị mắng không sao cả, ông cụ đến là tương đương với thức ăn sẽ từ cơm lợn thăng cấp lên thành Mãn Hán toàn tịch.
Cho dù ông cụ không muốn gặp ông, cũng không thể bỏ đói thằng ba, thằng tư, thằng năm và Tiểu Phong chứ!
Giang Kiến Quốc càng nghĩ càng thấy đắc ý, kể cả bộ phim đạo đức gia đình khoa trương lại giả tạo đang phát trên ti vi cũng có vẻ phấn khích như vậy.
Nhìn cô gái kia xem, khi bị đuổi ra khỏi nhà đã khóc đau đớn tột cùng cỡ nào, nước mắt không chảy ra nổi, chỉ có thể gào khan.
“Không phải việc gì khó, thứ hai tuần sau câu lạc bộ trường cháu tuyển thành viên mới, cháu muốn mời bác cả đến làm bánh ngọt để thu hút sinh viên mới.” Giang Phong nói.
“Dễ mà, ngày mai bác cả sẽ đến quán nhà cháu làm giúp cháu, nói đi, muốn dạng gì.” Giang Kiến Quốc vô cùng hào khí.
“Cần hai mươi loại, mỗi loại hơn trăm cái.”
“Hả?”
Giang Kiến Quốc: “?”
Ngươi lặp lại lần nữa cho ta?
Giang Phong vội cúp điện thoại, bắt đầu nhào bột.
Lời vừa nói đương nhiên là đùa.
Hơn hai ngàn phần bánh ngọt, có ép khô chỗ thịt mỡ 135kg trên người đồng chí Giang Kiến Quốc cũng không làm ra được.
Giang Phong quyết định nhào 10kg bột mì trước, sau đó bỏ vào thùng giữ nhiệt.
Thùng giữ nhiệt này, lúc trước Giang Phong rất ghét bỏ nó, hiện giờ thì rất yêu thích.
Có thể bảo đảm trạng thái của nguyên liệu nấu ăn vĩnh viễn không thay đổi, thật sự là thần khí của đầu bếp.
Giang Phong vừa nhào bột vừa ngâm nga.
Tuyển thành viên mới vào thứ hai, câu lạc bộ cờ tướng của ta phải khiến câu lạc bộ vệ sinh các ngươi không tuyển được ai, không đường để đi!
Ai bảo lúc trước các ngươi không tuyển nam sinh, phân biệt giới tính.
Nhớ lại bật cười.
Giang Kiến Khang đứng ở cửa pòng bếp, nhìn Giang Phong khi thì nghiêm túc, khi thì cười ngây ngô nhào bột, giơ tay lên sờ cái đầu bóng dầu của mình.
Con trai bị kích thích gì vậy, tối khuya rồi mà vừa nhào bột vừa cười ngây ngô.
Hay là nó đang ám chỉ mình, ngày mai nên làm mì Dương Xuân nhỉ?
11
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
