0 chữ
Chương 27
Thế giới 1 - Chương 27
"Hắt xì!"
"…kỳ diệu quá." Cô dụi mũi, ngại ngùng mím môi cười: "Quần em ướt sũng luôn, lạnh quá."
Ánh mắt Thẩm Vô dừng lại trên chiếc quần ướt sũng rồi lại nhìn lên mặt cô, ngỡ ngàng phát hiện cô gái liều lĩnh này vậy mà mặt đỏ bừng lên.
Gương mặt trắng trẻo xinh xắn phủ lên hai vệt hồng như hai đám mây đào, hàm răng cắn nhẹ môi dưới, trông đáng yêu như trái đào chín mọng nước, chỉ muốn cắn một cái thôi.
Y khẽ nhếch môi, vươn tay bế bổng cô lên.
Cơ thể đột ngột rời mặt đất, Nhan Tân Nguyệt trợn tròn mắt, vội vàng vòng tay ôm chặt lấy cổ y, tựa sát vào l*иg ngực vững chãi ấy.
Người đàn ông ôm cô chắc chắn, từng bước bước xuống bậc thang, mặt nước bình lặng hai bên lập tức rẽ thành hai đường đá trắng, hai bên còn mọc lên mấy bụi cỏ xanh mướt vươn thẳng.
Nhan Tân Nguyệt ngỡ ngàng quan sát cho đến khi y bế cô vượt qua cánh cửa kia mới sực tỉnh.
Nhưng sau cánh cửa ấy không phải là hành lang quen thuộc mà là một không gian hoàn toàn xa lạ, một căn hộ phong cách cổ điển tuyệt đẹp.
Tường, rèm cửa, đồ nội thất đều mang gam màu Morandi dịu nhẹ, ánh đèn pha lê vàng ấm áp, sàn gỗ bóng loáng sạch sẽ, toàn bộ căn phòng ngập tràn cảm giác ấm áp như trong truyện cổ tích.
Thẩm Vô đặt cô xuống sofa, tự nhiên quỳ một gối xuống sàn, bắt đầu cởi giày tất ướt cho cô.
Nhan Tân Nguyệt vẫn còn mải ngắm nghía căn hộ, chẳng nhận ra động tác của y, cho tới khi một bàn tay chạm vào cạp quần, kéo nhẹ quần đồng phục của cô xuống.
Cô giật mình giữ chặt chiếc quần suýt tuột, hoảng hốt nhìn người đối diện: "Anh làm gì thế hả?"
Giọng nói run lên vì bất ngờ lẫn xấu hổ.
"Thay đồ cho em thôi mà."
Thẩm Vô trả lời rất bình tĩnh, trong mắt cũng chỉ là một chuyện hết sức bình thường, không hề có chút suy nghĩ nào khác.
Nhan Tân Nguyệt nuốt nước bọt: "Cảm ơn anh, nhưng cái này… để em tự làm là được rồi."
Cô đẩy bàn tay y ra rồi dịch về một bên, nhưng liếc nhìn lại thì thấy Thẩm Vô bỗng chốc trở nên ủ rũ, đôi mắt đen nhánh long lanh như cún con bị bỏ rơi, ngập tràn vẻ tủi thân.
Nhưng… dù có tủi thân cách mấy cũng không thể cứ thế mà cởϊ qυầи người ta được đâu!
Nhưng bảo mặc kệ để bạn trai buồn thì lại không nỡ.
Nhan Tân Nguyệt hít sâu một hơi, kéo tay y lại, nũng nịu lắc nhẹ: "Có phòng tắm không, anh bế em qua đó nhé, em muốn tắm."
"Ừ." Đôi mắt buồn rười rượi của Thẩm Vô lập tức sáng lên, lại vững vàng bế cô lên.
Phòng tắm ở tầng hai, rộng rãi, bài trí trang nhã với một bồn tắm tròn lớn đặt chính giữa.
Thẩm Vô đặt cô xuống bồn tắm rồi mới lui về một góc, ánh mắt không rời khỏi cô...
Nhan Tân Nguyệt cứng cả người, tay dừng trên khóa kéo áo đồng phục, cởi thì ngại mà không cởi thì không được.
"Thẩm Vô, em phải tắm đây," cô lên tiếng nhắc nhở.
"Ừ, anh biết." Y đáp rất ngoan, vẫn đứng im bất động.
Cô nghẹn lời, đành ngượng ngùng cởi khóa kéo áo, bên trong chỉ còn một chiếc áo hai dây trắng mỏng, không hề lộ liễu.
Nhưng dưới ánh mắt Thẩm Vô, từng đường nét mảnh mai, làn da trắng như sứ ẩn hiện dưới lớp vải, sáng lên ánh ngọc trai óng ánh, vòng eo nhỏ nhắn lộ ra trong tầm mắt y như chỉ cần chạm nhẹ đã tan vào lòng bàn tay vậy.
Mái tóc dài nâu nhạt xõa lòa xòa như mây phủ trên vai khiến cho vóc dáng càng thêm mảnh khảnh.
Mà cô gái ấy vẫn nhìn y đăm đắm, ánh mắt màu hổ phách như hồ thu ngập nước, đuôi mắt đỏ hồng cong lên vừa quyến rũ vừa ngây thơ khiến người đối diện không thể rời mắt.
Bỗng một sợi dây nào đó trong đầu đứt phựt, Thẩm Vô vội vàng quay mặt, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, chỉ còn lại cái bóng lưng lúng túng vụng về.
Thật sự là chạy trối chết.
"Phì!"
Nhan Tân Nguyệt bật cười, cứ ngỡ con quỷ lạnh lùng kia hôm nay đổi tính, hóa ra lại vẫn ngốc nghếch như cũ, mới thế đã không chịu nổi rồi, sau này chẳng biết sẽ thế nào...
"…kỳ diệu quá." Cô dụi mũi, ngại ngùng mím môi cười: "Quần em ướt sũng luôn, lạnh quá."
Ánh mắt Thẩm Vô dừng lại trên chiếc quần ướt sũng rồi lại nhìn lên mặt cô, ngỡ ngàng phát hiện cô gái liều lĩnh này vậy mà mặt đỏ bừng lên.
Gương mặt trắng trẻo xinh xắn phủ lên hai vệt hồng như hai đám mây đào, hàm răng cắn nhẹ môi dưới, trông đáng yêu như trái đào chín mọng nước, chỉ muốn cắn một cái thôi.
Y khẽ nhếch môi, vươn tay bế bổng cô lên.
Cơ thể đột ngột rời mặt đất, Nhan Tân Nguyệt trợn tròn mắt, vội vàng vòng tay ôm chặt lấy cổ y, tựa sát vào l*иg ngực vững chãi ấy.
Người đàn ông ôm cô chắc chắn, từng bước bước xuống bậc thang, mặt nước bình lặng hai bên lập tức rẽ thành hai đường đá trắng, hai bên còn mọc lên mấy bụi cỏ xanh mướt vươn thẳng.
Nhưng sau cánh cửa ấy không phải là hành lang quen thuộc mà là một không gian hoàn toàn xa lạ, một căn hộ phong cách cổ điển tuyệt đẹp.
Tường, rèm cửa, đồ nội thất đều mang gam màu Morandi dịu nhẹ, ánh đèn pha lê vàng ấm áp, sàn gỗ bóng loáng sạch sẽ, toàn bộ căn phòng ngập tràn cảm giác ấm áp như trong truyện cổ tích.
Thẩm Vô đặt cô xuống sofa, tự nhiên quỳ một gối xuống sàn, bắt đầu cởi giày tất ướt cho cô.
Nhan Tân Nguyệt vẫn còn mải ngắm nghía căn hộ, chẳng nhận ra động tác của y, cho tới khi một bàn tay chạm vào cạp quần, kéo nhẹ quần đồng phục của cô xuống.
Cô giật mình giữ chặt chiếc quần suýt tuột, hoảng hốt nhìn người đối diện: "Anh làm gì thế hả?"
Giọng nói run lên vì bất ngờ lẫn xấu hổ.
Thẩm Vô trả lời rất bình tĩnh, trong mắt cũng chỉ là một chuyện hết sức bình thường, không hề có chút suy nghĩ nào khác.
Nhan Tân Nguyệt nuốt nước bọt: "Cảm ơn anh, nhưng cái này… để em tự làm là được rồi."
Cô đẩy bàn tay y ra rồi dịch về một bên, nhưng liếc nhìn lại thì thấy Thẩm Vô bỗng chốc trở nên ủ rũ, đôi mắt đen nhánh long lanh như cún con bị bỏ rơi, ngập tràn vẻ tủi thân.
Nhưng… dù có tủi thân cách mấy cũng không thể cứ thế mà cởϊ qυầи người ta được đâu!
Nhưng bảo mặc kệ để bạn trai buồn thì lại không nỡ.
Nhan Tân Nguyệt hít sâu một hơi, kéo tay y lại, nũng nịu lắc nhẹ: "Có phòng tắm không, anh bế em qua đó nhé, em muốn tắm."
"Ừ." Đôi mắt buồn rười rượi của Thẩm Vô lập tức sáng lên, lại vững vàng bế cô lên.
Phòng tắm ở tầng hai, rộng rãi, bài trí trang nhã với một bồn tắm tròn lớn đặt chính giữa.
Nhan Tân Nguyệt cứng cả người, tay dừng trên khóa kéo áo đồng phục, cởi thì ngại mà không cởi thì không được.
"Thẩm Vô, em phải tắm đây," cô lên tiếng nhắc nhở.
"Ừ, anh biết." Y đáp rất ngoan, vẫn đứng im bất động.
Cô nghẹn lời, đành ngượng ngùng cởi khóa kéo áo, bên trong chỉ còn một chiếc áo hai dây trắng mỏng, không hề lộ liễu.
Nhưng dưới ánh mắt Thẩm Vô, từng đường nét mảnh mai, làn da trắng như sứ ẩn hiện dưới lớp vải, sáng lên ánh ngọc trai óng ánh, vòng eo nhỏ nhắn lộ ra trong tầm mắt y như chỉ cần chạm nhẹ đã tan vào lòng bàn tay vậy.
Mái tóc dài nâu nhạt xõa lòa xòa như mây phủ trên vai khiến cho vóc dáng càng thêm mảnh khảnh.
Mà cô gái ấy vẫn nhìn y đăm đắm, ánh mắt màu hổ phách như hồ thu ngập nước, đuôi mắt đỏ hồng cong lên vừa quyến rũ vừa ngây thơ khiến người đối diện không thể rời mắt.
Bỗng một sợi dây nào đó trong đầu đứt phựt, Thẩm Vô vội vàng quay mặt, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, chỉ còn lại cái bóng lưng lúng túng vụng về.
Thật sự là chạy trối chết.
"Phì!"
Nhan Tân Nguyệt bật cười, cứ ngỡ con quỷ lạnh lùng kia hôm nay đổi tính, hóa ra lại vẫn ngốc nghếch như cũ, mới thế đã không chịu nổi rồi, sau này chẳng biết sẽ thế nào...
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
