0 chữ
Chương 28
Thế giới 1 - Chương 28
Chỉ nghĩ thôi mặt đã đỏ bừng lên, vành tai nóng rực đến kinh ngạc. Cô vỗ vỗ lên mặt cho bớt đỏ, phải hồi lâu mới dịu lại.
"Nghĩ linh tinh cái gì không biết!"
Nhan Tân Nguyệt vội cởi sạch quần áo, mở vòi sen, xối ào ào lên đầu.
Ngâm mình trong bồn tắm lớn dễ chịu biết bao, lại có Thẩm Vô ở đây bảo vệ, cô hoàn toàn yên tâm, chẳng còn sợ hãi hay lo lắng như mọi khi, cứ thế thả lỏng, vừa nghịch bọt xà phòng vừa ngân nga hát, quên sạch chuyện nhiệm vụ với phó bản.
Tắm xong rồi thì lại có một nỗi khó xử bất chợt ập tới.
Cô không có quần áo thay, tất cả đồ mặc đều đã dơ mà với tính cách sạch sẽ của mình, cô nhất quyết không chịu khoác lại đống quần áo ấy lên người.
Đành quấn tạm khăn tắm, mở hé cửa phòng tắm gọi nhỏ: "Thẩm Vô, em không có đồ để thay, anh cho em mượn cái gì mặc tạm được không?"
Cô vừa dứt lời thì đã có một bộ quần áo nhẹ nhàng phủ lên đầu cô.
Màu đen.
Mang theo hương hoa hồng dìu dịu, sạch sẽ, rất riêng của y.
Chiếc áo phông mà Thẩm Vô đưa chỉ là một chiếc áo đen tuyền, rộng thùng thình, vừa khoác lên đã đủ che kín tận gốc đùi, cho nên lúc đầu Nhan Tân Nguyệt định quấn khăn tắm quanh eo, thế mà vừa nghĩ đến điều gì đó, cô lại quyết định bước ra khỏi phòng tắm ngay như thế.
Vừa đi xuống cầu thang, ánh mắt Thẩm Vô đang ngồi trên sofa liền dõi theo, ban đầu bình thản nhưng khi nhận ra dáng vẻ của cô thì vành tai đã lập tức đỏ bừng lên như máu.
Mái tóc thiếu nữ còn chưa khô hẳn, hơi nước lượn lờ quanh khóe mắt, gò má trắng mịn vì mới tắm xong mà đỏ ửng lên, đôi môi lại càng đỏ mọng căng tràn sức sống.
Áo phông thì rộng quá khổ, cổ áo trễ nải để lộ xương quai xanh trắng ngần tinh tế và một phần bờ vai như tuyết, ẩn hiện bên trong còn phảng phất màu hồng phớt, càng nổi bật hơn giữa nền áo đen tạo thành một sự tương phản khiến người ta không thể rời mắt.
Dưới vạt áo là đôi chân dài thẳng tắp, trắng trẻo, từng đường nét hài hòa như thể được điêu khắc từ bạch ngọc, đẹp đến mức khó mà tin nổi.
Thật... quá đỗi ngọt ngào.
Tựa như một quả đào căng mọng, chỉ cần cắn nhẹ là nước đã tràn ra tận khóe môi.
Yết hầu Thẩm Vô khẽ chuyển động, nuốt xuống một cách kín đáo.
Nhan Tân Nguyệt ngồi xuống cạnh Thẩm Vô, hai bàn tay nâng mặt y lên để y nhìn thẳng vào mình.
Nụ cười của cô rực rỡ tựa như hoa hải đường nở bung trên cành xuân, ánh mắt cong cong như chất chứa cả bầu trời sao khiến Thẩm Vô choáng váng như say.
Y bắt đầu hoài nghi, liệu mình có bị cô bỏ bùa không, bằng không thì làm sao chỉ mới nhìn thấy nụ cười ấy mà cơ thể bao lâu nay nguội lạnh lại bỗng chốc bừng tỉnh, bốc cháy thành ngọn lửa hừng hực đến thế?
“Muốn hôn không?”
Nhan Tân Nguyệt hỏi vậy nhưng đã nghiêng mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi y rồi lại dọc theo đường viền môi mà trượt xuống, cuối cùng chạm lên xương quai xanh lạnh lẽo của người đàn ông.
Bàn tay cô cũng không chịu yên, liên tục gây sóng gió.
Mỗi lần đầu ngón tay cô lướt qua đâu là như có một đốm lửa nhỏ lập tức bùng lên ở đó mà một khi cô rời khỏi thì ngọn lửa ấy lại gào thét, không được xoa dịu, khao khát đến điên cuồng, từ từ nuốt chửng lấy thân thể y.
Ánh mắt Thẩm Vô càng lúc càng sáng rực sắc đỏ âm trầm, chẳng còn vết tích nào của e dè xấu hổ mà chỉ còn lại ham muốn muốn nuốt chửng lấy quả đào kia vào lòng.
Nhan Tân Nguyệt vừa ngẩng đầu đã bị ánh mắt rực cháy ấy dọa cho hoảng hốt, ý thức được bản thân như đã đi quá giới hạn, cô ngượng ngùng rụt tay lại, lặng lẽ dịch người tránh xa một chút.
Nhưng vòng eo đã bị siết chặt, chẳng còn cách nào động đậy.
Cô ngẩng đầu lên, gượng gạo nhếch môi cười: “Có thể... bình tĩnh lại, rồi…”... hôn tiếp.
Câu chưa nói hết, những ngón tay lạnh như băng của y đã nâng cằm cô lên, tay kia luồn sâu vào mái tóc ướt, gương mặt tuấn tú áp sát xuống.
"Nghĩ linh tinh cái gì không biết!"
Nhan Tân Nguyệt vội cởi sạch quần áo, mở vòi sen, xối ào ào lên đầu.
Ngâm mình trong bồn tắm lớn dễ chịu biết bao, lại có Thẩm Vô ở đây bảo vệ, cô hoàn toàn yên tâm, chẳng còn sợ hãi hay lo lắng như mọi khi, cứ thế thả lỏng, vừa nghịch bọt xà phòng vừa ngân nga hát, quên sạch chuyện nhiệm vụ với phó bản.
Tắm xong rồi thì lại có một nỗi khó xử bất chợt ập tới.
Cô không có quần áo thay, tất cả đồ mặc đều đã dơ mà với tính cách sạch sẽ của mình, cô nhất quyết không chịu khoác lại đống quần áo ấy lên người.
Đành quấn tạm khăn tắm, mở hé cửa phòng tắm gọi nhỏ: "Thẩm Vô, em không có đồ để thay, anh cho em mượn cái gì mặc tạm được không?"
Màu đen.
Mang theo hương hoa hồng dìu dịu, sạch sẽ, rất riêng của y.
Chiếc áo phông mà Thẩm Vô đưa chỉ là một chiếc áo đen tuyền, rộng thùng thình, vừa khoác lên đã đủ che kín tận gốc đùi, cho nên lúc đầu Nhan Tân Nguyệt định quấn khăn tắm quanh eo, thế mà vừa nghĩ đến điều gì đó, cô lại quyết định bước ra khỏi phòng tắm ngay như thế.
Vừa đi xuống cầu thang, ánh mắt Thẩm Vô đang ngồi trên sofa liền dõi theo, ban đầu bình thản nhưng khi nhận ra dáng vẻ của cô thì vành tai đã lập tức đỏ bừng lên như máu.
Mái tóc thiếu nữ còn chưa khô hẳn, hơi nước lượn lờ quanh khóe mắt, gò má trắng mịn vì mới tắm xong mà đỏ ửng lên, đôi môi lại càng đỏ mọng căng tràn sức sống.
Áo phông thì rộng quá khổ, cổ áo trễ nải để lộ xương quai xanh trắng ngần tinh tế và một phần bờ vai như tuyết, ẩn hiện bên trong còn phảng phất màu hồng phớt, càng nổi bật hơn giữa nền áo đen tạo thành một sự tương phản khiến người ta không thể rời mắt.
Thật... quá đỗi ngọt ngào.
Tựa như một quả đào căng mọng, chỉ cần cắn nhẹ là nước đã tràn ra tận khóe môi.
Yết hầu Thẩm Vô khẽ chuyển động, nuốt xuống một cách kín đáo.
Nhan Tân Nguyệt ngồi xuống cạnh Thẩm Vô, hai bàn tay nâng mặt y lên để y nhìn thẳng vào mình.
Nụ cười của cô rực rỡ tựa như hoa hải đường nở bung trên cành xuân, ánh mắt cong cong như chất chứa cả bầu trời sao khiến Thẩm Vô choáng váng như say.
Y bắt đầu hoài nghi, liệu mình có bị cô bỏ bùa không, bằng không thì làm sao chỉ mới nhìn thấy nụ cười ấy mà cơ thể bao lâu nay nguội lạnh lại bỗng chốc bừng tỉnh, bốc cháy thành ngọn lửa hừng hực đến thế?
Nhan Tân Nguyệt hỏi vậy nhưng đã nghiêng mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi y rồi lại dọc theo đường viền môi mà trượt xuống, cuối cùng chạm lên xương quai xanh lạnh lẽo của người đàn ông.
Bàn tay cô cũng không chịu yên, liên tục gây sóng gió.
Mỗi lần đầu ngón tay cô lướt qua đâu là như có một đốm lửa nhỏ lập tức bùng lên ở đó mà một khi cô rời khỏi thì ngọn lửa ấy lại gào thét, không được xoa dịu, khao khát đến điên cuồng, từ từ nuốt chửng lấy thân thể y.
Ánh mắt Thẩm Vô càng lúc càng sáng rực sắc đỏ âm trầm, chẳng còn vết tích nào của e dè xấu hổ mà chỉ còn lại ham muốn muốn nuốt chửng lấy quả đào kia vào lòng.
Nhan Tân Nguyệt vừa ngẩng đầu đã bị ánh mắt rực cháy ấy dọa cho hoảng hốt, ý thức được bản thân như đã đi quá giới hạn, cô ngượng ngùng rụt tay lại, lặng lẽ dịch người tránh xa một chút.
Nhưng vòng eo đã bị siết chặt, chẳng còn cách nào động đậy.
Cô ngẩng đầu lên, gượng gạo nhếch môi cười: “Có thể... bình tĩnh lại, rồi…”... hôn tiếp.
Câu chưa nói hết, những ngón tay lạnh như băng của y đã nâng cằm cô lên, tay kia luồn sâu vào mái tóc ướt, gương mặt tuấn tú áp sát xuống.
5
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
