TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Thế giới 1 - Chương 26

Lội nước men theo hành lang đến tận cùng, cô mới phát hiện có một góc khuất lõm vào trong, vị trí này trước nay chưa từng để ý, hoàn toàn là điểm mù của tầm nhìn.

Nơi ấy có một cánh cửa sắt phủ lớp sơn xanh lá, đóng chặt không kẽ hở.

Thực ra cô có chút sợ phải mở cánh cửa ấy, tim đập dữ dội như muốn nhảy khỏi l*иg ngực, cổ họng khô khốc chỉ biết nuốt nước bọt liên hồi.

Nhưng vừa chạm đến cửa, giữa trán bỗng nóng rực lên, từng cánh hoa trong ấn ký trên trán dường như khẽ rung, lần này không phải là đau nhức mà là một dòng ấm áp dịu dàng lan tỏa từ trán xuống tới tận đầu ngón chân.

Trong lòng vang lên một giọng nói thôi thúc: Mở đi, mau mở ra, nhanh lên nữa...

Cuối cùng, cô đặt tay lên nắm cửa, dồn hết sức kéo mạnh.

Đây… rốt cuộc là nơi nào vậy?

Cảnh tượng trước mắt khiến Nhan Tân Nguyệt lặng người kinh ngạc.

Sau cánh cửa không phải là một căn phòng kín như cô vẫn nghĩ mà là một không gian hoàn toàn mở, trời đất mênh mông ngập tràn ánh trăng.

Bầu trời phía trên đen thẫm như được ai đó đổ mực lên, sâu thẳm vô cùng, mặt trăng khi ẩn khi hiện sau làn mây, thỉnh thoảng lại ló ra, rải xuống mặt đất những tia sáng bàng bạc, lạnh lẽo đến rợn người.

Dưới chân cũng là nước, ánh trăng soi lên lấp lánh như phủ một lớp bạc vụn. Ngay giữa làn nước ấy, sừng sững một kiến trúc đá khổng lồ, phần nền hình tròn, bốn cột lớn khắc hoa văn cầu kỳ đỡ lên toàn bộ mái vòm, xung quanh cột quấn đầy những nhánh hồng rậm rạp, lá xanh đậm chen giữa vô số đóa hoa rực rỡ.

Ở chính giữa hình như còn đặt thứ gì đó nhưng bị làn sương mờ ảo bao phủ, không tài nào nhìn rõ.

Trong tâm trí lại vang lên giọng nói thôi thúc mạnh mẽ hơn: Đi về phía đó đi, mau lên, nơi đó cất giấu đáp án mà ngươi tìm kiếm...

Nhan Tân Nguyệt lội xuống nước, nơi này nước sâu hơn hẳn, ngập tới tận eo khiến toàn thân lạnh run, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Cô cắn môi chịu lạnh, từng bước chậm chạp lội nước đi tới. Quần đồng phục thấm nước, nặng nề bết dính, mỗi bước chân như dìm cô chìm xuống.

Cô leo lên bậc thang, vén lớp sương trắng, cuối cùng cũng nhìn rõ vật nằm ở trung tâm.

Một cỗ quan tài pha lê.

Bên trong còn có người.

Quan tài pha lê dài hình chữ nhật, không có nắp, chất liệu trong suốt như ngọc, mát lạnh mượt mà dưới bàn tay, bên trên quấn đầy những nhánh hồng trơ trụi, không một chiếc lá xanh, chỉ còn cành gai và nụ hoa, tất cả phủ kín bởi một tầng sương trắng.

Còn người nằm giữa quan tài ấy, vóc dáng cao lớn cân đối, rõ ràng là một người đàn ông, trên người khoác áo choàng trắng tinh, làn da lộ ra đều bị những nhánh hồng phủ đầy sương trắng che kín không sót chút nào.

Cả cảnh tượng tỏa ra vẻ lạnh lẽo, thuần khiết và thiêng liêng đến rợn ngợp, đẹp tới mức khiến người ta phải nín thở.

Nhan Tân Nguyệt bỗng có ảo giác, người đàn ông này… thật giống Thẩm Vô.

Cô giơ tay định vén nhành hoa che khuất khuôn mặt người ấy để xác nhận thì bất ngờ một bàn tay lạnh lẽo thon dài nắm lấy cổ tay cô.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng và trắng muốt từ phía sau cô vươn tới.

Nhan Tân Nguyệt quay lại, thấy Thẩm Vô khoác trên mình bộ áo choàng đen, hàng mi dài khẽ cụp che đi ánh mắt đang dõi theo cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh ánh đỏ yếu ớt, dưới ánh trăng làn da càng thêm trắng bệch, những đường nét nơi quai hàm sắc sảo đến mê hoặc.

"Thẩm Vô, hóa ra anh ở đây à?" Nhan Tân Nguyệt nheo mắt cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng nhỏ: "Em đi tìm anh khắp nơi đấy."

"Anh biết." Thẩm Vô vẫn giữ lấy cổ tay cô, tay còn lại dịu dàng nâng khuôn mặt cô lên, giúp cô vén lại mấy lọn tóc rối, động tác nhẹ nhàng đến không ngờ.

Nhan Tân Nguyệt cười rạng rỡ, thuận thế dụi nhẹ vào bàn tay y: "Mà… đây là đâu vậy, cảm giác…"

4

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.