0 chữ
Chương 25
Thế giới 1 - Chương 25
"Vâng." Nhan Tân Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh, mặt nở nụ cười ngoan hiền: "Vòi nước trong phòng em bị hỏng, không biết có thể nhờ chú sửa ống nước lên sửa giúp không ạ?"
Cô liếc nhanh đồng hồ thì thấy đã chín giờ năm mươi tám phút rồi.
"Bây giờ sắp mười giờ rồi, mai hãy gọi họ lên nhé."
Câu trả lời rất bình thường, không nằm ngoài dự liệu của Nhan Tân Nguyệt.
Cô lễ phép cảm ơn mấy câu rồi rời khỏi phòng nhỏ, tiện tay đóng cửa lại. Cô không trở lại đường cũ mà rẽ thẳng về phía cổng lớn, phía sau lưng bỗng cảm thấy có ánh mắt nóng rực, tham lam dõi theo từng bước chân mình.
Chín giờ năm mươi chín phút bốn mươi tám giây.
Cánh cửa nhỏ mở ra, quản sinh đi ra ngoài.
Nhan Tân Nguyệt cũng vừa đến sát cửa lớn, chỉ còn hai bước nữa là bước ra hẳn bên ngoài.
Đúng mười giờ đêm.
"Đinh... đinh... đinh..." Chuông báo động vang lên, âm thanh gấp gáp tựa tiếng còi tàu kéo dài bất tận.
Sau lưng là tiếng bước chân gấp gáp mỗi lúc một gần, Nhan Tân Nguyệt lập tức lao vọt qua cổng, cùng lúc rút dao dài, xoay người chém ngược ra sau.
Nhưng lưỡi dao không hề đυ.ng tới quản sinh, mà bị thứ gì đó cứng rắn ngăn lại.
Chắn lấy nhát dao ấy chính là cánh cửa sắt khổng lồ của ký túc xá.
Quản sinh bị nhốt bên trong, bà mới điên cuồng vỗ mạnh lên cửa, khuôn mặt vặn vẹo, hai bàn tay đã biến thành móng vuốt đen sì, móng tay dài loáng lên ánh sáng lạnh lẽo trong đêm tối, sắc nhọn khủng khϊếp, chẳng khác nào những giáo viên quỷ dữ ở tòa nhà dạy học.
Quản sinh hóa ra cũng là quỷ.
Điều thứ tư chỉ là một cơ chế giới hạn, còn điều thứ năm... chỉ là lời nói dối trắng trợn.
Ký túc xá cũng chẳng hề là phòng an toàn.
Dù cô chưa hiểu vì sao trong cái gọi là "sổ tay an toàn" lại có chỗ gian dối như vậy, nhưng trong thế giới phó bản này, bất cứ thứ gì bất thường mới là lẽ thường.
May mắn thay, cô đã thử nghiệm trước, nếu không đến một đêm nào đó, vì cả tin vào sổ tay mà tìm đến quản sinh quỷ để cầu cứu thì hậu quả... không dám tưởng tượng.
Nếu một điều đã là dối trá, vậy còn những điều khác thì sao?
Bỗng nhiên có một luồng lạnh thấu tim dội lên trong lòng Nhan Tân Nguyệt, cô chợt nhận ra mình đã quá tự tin vào phán đoán của bản thân, quá tự mãn, lỡ như những "kẽ hở" cô đang lợi dụng thực ra cũng chỉ là cạm bẫy quỷ quái giăng sẵn để khiến cô mất cảnh giác...
Vừa nghĩ vừa bước đi thì chẳng mấy chốc đã tới tòa nhà dạy học tự lúc nào.
Tòa nhà lúc đêm tối trông như một con quái vật khổng lồ lặng lẽ nằm im, chẳng thể nào nhìn hết trong một ánh mắt. Bóng đêm làm mờ đi mọi góc cạnh sắc nhọn, nó nằm đó kiên nhẫn chờ con mồi tự dâng lên miệng, chỉ chực lao ra nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, trong đầu lại nhớ tới quy định số bảy: "Tuyệt đối không được lên tầng thượng tòa nhà dạy học, làm trái thì hậu quả thế nào tự chịu!!!"
Trước giờ cô vẫn chẳng mấy quan tâm tới điều này, bởi quỷ ở tầng thượng là Thẩm Vô mà Thẩm Vô thì không làm hại cô, với cô mà nói thì chỉ là vật trang trí.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu đem so sánh ba loại quỷ trong trường: quỷ giáo viên, quỷ quản sinh và Thẩm Vô thì rõ ràng chúng rất khác nhau.
Thầy cô giáo và quản sinh đều là quỷ khoác vỏ người, bị những ràng buộc bí ẩn kiềm chế, còn Thẩm Vô thì khác, y vốn là quỷ, không cần giả dạng ai cả.
Giống như con quỷ mặc áo trắng từng muốn ăn thịt cô cũng thế.
Vậy giữa quỷ khoác vỏ người và quỷ thật sự, rốt cuộc có mối liên hệ gì?
Nhan Tân Nguyệt quyết định đi tìm Thẩm Vô hỏi cho rõ.
Nhưng khi lên đến tầng thượng, cô không thấy y đâu mà chẳng hiểu vì sao sàn nhà nơi này lại ngập nước, sâu tới tận mắt cá chân, giày tất đều ướt sũng, cảm giác vô cùng khó chịu.
"Thẩm Vô? Thẩm Vô?" Cô gọi lớn mấy lần nhưng chẳng có hồi đáp.
Cô liếc nhanh đồng hồ thì thấy đã chín giờ năm mươi tám phút rồi.
"Bây giờ sắp mười giờ rồi, mai hãy gọi họ lên nhé."
Câu trả lời rất bình thường, không nằm ngoài dự liệu của Nhan Tân Nguyệt.
Cô lễ phép cảm ơn mấy câu rồi rời khỏi phòng nhỏ, tiện tay đóng cửa lại. Cô không trở lại đường cũ mà rẽ thẳng về phía cổng lớn, phía sau lưng bỗng cảm thấy có ánh mắt nóng rực, tham lam dõi theo từng bước chân mình.
Chín giờ năm mươi chín phút bốn mươi tám giây.
Cánh cửa nhỏ mở ra, quản sinh đi ra ngoài.
Nhan Tân Nguyệt cũng vừa đến sát cửa lớn, chỉ còn hai bước nữa là bước ra hẳn bên ngoài.
Đúng mười giờ đêm.
Sau lưng là tiếng bước chân gấp gáp mỗi lúc một gần, Nhan Tân Nguyệt lập tức lao vọt qua cổng, cùng lúc rút dao dài, xoay người chém ngược ra sau.
Nhưng lưỡi dao không hề đυ.ng tới quản sinh, mà bị thứ gì đó cứng rắn ngăn lại.
Chắn lấy nhát dao ấy chính là cánh cửa sắt khổng lồ của ký túc xá.
Quản sinh bị nhốt bên trong, bà mới điên cuồng vỗ mạnh lên cửa, khuôn mặt vặn vẹo, hai bàn tay đã biến thành móng vuốt đen sì, móng tay dài loáng lên ánh sáng lạnh lẽo trong đêm tối, sắc nhọn khủng khϊếp, chẳng khác nào những giáo viên quỷ dữ ở tòa nhà dạy học.
Quản sinh hóa ra cũng là quỷ.
Điều thứ tư chỉ là một cơ chế giới hạn, còn điều thứ năm... chỉ là lời nói dối trắng trợn.
Dù cô chưa hiểu vì sao trong cái gọi là "sổ tay an toàn" lại có chỗ gian dối như vậy, nhưng trong thế giới phó bản này, bất cứ thứ gì bất thường mới là lẽ thường.
May mắn thay, cô đã thử nghiệm trước, nếu không đến một đêm nào đó, vì cả tin vào sổ tay mà tìm đến quản sinh quỷ để cầu cứu thì hậu quả... không dám tưởng tượng.
Nếu một điều đã là dối trá, vậy còn những điều khác thì sao?
Bỗng nhiên có một luồng lạnh thấu tim dội lên trong lòng Nhan Tân Nguyệt, cô chợt nhận ra mình đã quá tự tin vào phán đoán của bản thân, quá tự mãn, lỡ như những "kẽ hở" cô đang lợi dụng thực ra cũng chỉ là cạm bẫy quỷ quái giăng sẵn để khiến cô mất cảnh giác...
Vừa nghĩ vừa bước đi thì chẳng mấy chốc đã tới tòa nhà dạy học tự lúc nào.
Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, trong đầu lại nhớ tới quy định số bảy: "Tuyệt đối không được lên tầng thượng tòa nhà dạy học, làm trái thì hậu quả thế nào tự chịu!!!"
Trước giờ cô vẫn chẳng mấy quan tâm tới điều này, bởi quỷ ở tầng thượng là Thẩm Vô mà Thẩm Vô thì không làm hại cô, với cô mà nói thì chỉ là vật trang trí.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu đem so sánh ba loại quỷ trong trường: quỷ giáo viên, quỷ quản sinh và Thẩm Vô thì rõ ràng chúng rất khác nhau.
Thầy cô giáo và quản sinh đều là quỷ khoác vỏ người, bị những ràng buộc bí ẩn kiềm chế, còn Thẩm Vô thì khác, y vốn là quỷ, không cần giả dạng ai cả.
Giống như con quỷ mặc áo trắng từng muốn ăn thịt cô cũng thế.
Vậy giữa quỷ khoác vỏ người và quỷ thật sự, rốt cuộc có mối liên hệ gì?
Nhan Tân Nguyệt quyết định đi tìm Thẩm Vô hỏi cho rõ.
Nhưng khi lên đến tầng thượng, cô không thấy y đâu mà chẳng hiểu vì sao sàn nhà nơi này lại ngập nước, sâu tới tận mắt cá chân, giày tất đều ướt sũng, cảm giác vô cùng khó chịu.
"Thẩm Vô? Thẩm Vô?" Cô gọi lớn mấy lần nhưng chẳng có hồi đáp.
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
