TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Trì Lí ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn vương chút niềm vui chưa tan hết.

"Em vừa nghĩ tới chuyện gì buồn cười à?"

"Muốn kể tôi nghe không?"

"Ơ?"

Trì Lí thật sự không nghĩ Kỳ Nghiên Tranh là kiểu người sẽ tò mò mấy chuyện lặt vặt. Anh vừa bế cô vào thư phòng xong, lẽ ra giờ này phải quay lại với công việc chứ?

Nhưng nhìn dáng vẻ anh lúc này, quả thực là rất nghiêm túc muốn biết. Trì Lí nhẹ ho một tiếng, đầu ngón tay vô thức xoắn lấy phần đuôi cà vạt của anh.

"Lúc nãy em chợt nhớ đến anh trai mình."

"Anh trai?"

Giọng nam hơi kéo dài, âm điệu trầm thấp mang theo cảm giác lành lạnh, đáy mắt cũng tối hẳn lại. Khóe mắt cong lên, nhưng không phải cười, mà là ánh nhìn nguy hiểm lấp lóe. Trì Lí cảm nhận rõ ràng áp suất xung quanh anh dường như hạ xuống mấy độ. Cô thầm nghĩ mình đâu có nói gì sai?

"Chính là Trì Úc, cái tên đầu đất đó. Nghe nói anh ấy lại trượt tiếng Anh cấp bốn rồi, mất mặt nhà em thật đấy."

Câu nói đầy vẻ ghét bỏ, khóe miệng cô lại thoáng nét cười như đang hả hê trên nỗi đau của người khác. Chính chi tiết đó khiến gương mặt Kỳ Nghiên Tranh giãn ra đôi chút.

Vài giây sau, anh dường như nhớ lại mục thông tin trong hồ sơ của cô, ghé sát tai cô, giọng nói thấp khàn mà chậm rãi: “Nếu tôi nhớ không lầm… Lí Lí cũng chưa đậu cấp bốn mà?"

Trì Lí giật bắn. Thật không đó?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cũng không giống đang nói đùa. Cô bật cười: “Không sao, còn một năm nữa mà. Lần sau nhất định em sẽ qua."

Ánh mắt cô sáng bừng, giọng điệu tràn đầy tự tin. Nói đùa gì chứ, ở ngoài đời cô là giáo viên tiếng Anh hẳn hoi, chút cấp bốn này thì đáng gì. Trì Lí mà, chắc chắn làm được.

Kỳ Nghiên Tranh ôm cô ngồi thêm một lúc. Người trong lòng không ngừng tìm đề tài nói chuyện. Đến khi không còn gì để nói nữa, cô bắt đầu ngáp liên tục vì buồn chán. Trời cũng đã khuya, anh buông tay: “Đi ngủ đi."

Nghe xong, Trì Lí không do dự bật dậy ngay. Nhưng chưa kịp bước đi, sau lưng đã có ánh mắt lạnh băng chiếu tới. Cô gượng cười, giang tay vươn vai làm bộ lơ đãng, rồi bất ngờ quay lại hôn nhẹ lên môi anh một cái, chạy thẳng ra cửa.

Đứng ở ngưỡng cửa, cô giơ tay tạo thành hình trái tim, ngọt ngào nói vọng lại: “Anh trai, ngủ ngon nhé…"

Cửa đóng lại. Bóng dáng cô gái biến mất sau cánh cửa, nhưng trong không khí vẫn còn phảng phất hương thơm dịu nhẹ của cô.

Trì Lí về phòng, vừa nhìn ra cửa sổ đã thấy bên ngoài sấm chớp giăng đầy trời. Cô run vai, co người lại, đưa tay bịt tai rồi chui vào góc giường.

May mà phòng này cách âm tốt, tiếng sấm cũng không quá ồn. Trì Lí sợ sấm sét, nhưng không phải do bản năng sinh lý, mà là nỗi ám ảnh tâm lý.

Hồi còn ở viện mồ côi, có lần cô bị nhốt trong nhà kho suốt một đêm. Đêm ấy mưa giông kinh hoàng nhất cả thành phố, mái gỗ bị sét đánh nứt toác. Cô ra sức khóc gọi, nhưng tiếng hét nhỏ bé của cô hoàn toàn bị tiếng sấm nuốt chửng.

Đêm đó, cô suýt nữa đã không còn sống sót.

Trong thư phòng.

Kỳ Nghiên Tranh ngồi trên sofa, cổ áo mở rộng tới tận xương quai xanh, quần tây đen bị ngồi đến nhăn nheo. Anh châm một điếu thuốc, cụp mi mắt, ngón tay chạm lên nơi cô vừa hôn ban nãy.

Cảm giác từ đôi môi mềm mại ấy khiến anh gần như nghiện. Càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Anh muốn kéo cô lại, dỗ dành… đến khóc.

Hàng mi dài rũ xuống cũng không giấu nổi thứ tình cảm nặng nề trong mắt anh. Đôi môi hơi nhếch lên, nụ cười lạnh lẽo pha chút thích thú, khói thuốc lượn lờ, ánh đèn rọi xuống gương mặt anh, tạo thành từng vệt u ám mơ hồ.

3

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.