TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Khẽ nhẩm hai chữ, giọng khàn đặc, say mê: “Lí Lí…"

Đèn trong thư phòng chỉ tắt khi đồng hồ điểm đúng nửa đêm. Kỳ Nghiên Tranh trở về phòng, tắm xong, lại vòng sang phòng đối diện. Anh vặn tay nắm cửa, đã bị khóa.

Anh nhướng mày. Tầng ba vốn là không gian riêng của Kỳ Nghiên Tranh, từ sau khi dọn dẹp buổi sáng thì gần như không ai lên đây. Vậy mà cô không những lên, còn biết khóa cửa phòng?

Nhóc con này… cũng biết đề phòng anh đấy chứ?

Nghĩ vậy, anh rút chìa khóa ra. Giây tiếp theo, cửa bật mở.

Trên đầu giường vẫn để lại một chiếc đèn ngủ vàng ấm. Cô gái co mình nơi góc giường, sắc mặt tái nhợt. Kỳ Nghiên Tranh bước lại gần, gọi mấy tiếng, Trì Lí dường như có phản ứng, khuôn mặt cọ nhẹ vào gối, rồi lại nghiêng đầu ngủ tiếp.

Chỉ là hàng mày vẫn còn nhíu chặt. Anh nhẹ tay vuốt phẳng, đưa mu bàn tay áp lên trán cô kiểm tra. Thấy không bị sốt, lòng mới khẽ thả lỏng.

Anh lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má cô. Không hiểu cô đã gặp ác mộng gì mà khóc đến như vậy, trông thật đau lòng.

Kỳ Nghiên Tranh vòng tay ôm cô vào lòng, thấy cô lại nhăn mặt, liền nhẹ nhàng vỗ lưng. Động tác mềm mại dịu dàng khiến cô dần được an ủi, gương mặt khi ngủ cũng trở nên yên bình.

Anh ở trong phòng rất lâu mới rời đi, trong tay vẫn cầm tờ khăn giấy ướt đã lau nước mắt cho cô.

Sáng hôm sau, Trì Lí tỉnh dậy vì cơn đau. Thật ra từ đêm qua đã lờ mờ cảm thấy, nhưng đến khi nhìn thấy vệt đỏ thẫm trên ga giường, cô vẫn hơi ngẩn người.

Do đây là phòng khách, trong tủ chẳng có quần áo. Mà bộ đồ tối qua cô thay ra cũng chẳng biết bị ai cất đi đâu mất. Trì Lí liếc mắt nhìn chiếc khăn choàng rơi trên sàn.

Cô quấn tạm quanh eo, mở cửa bước ra. Khi đi ngang qua phòng của Kỳ Nghiên Tranh, cô hơi nghiêng đầu nhìn vào trong, do dự không biết có nên nhờ anh giúp không. Nghĩ một hồi, vẫn quyết định thôi.

Đi thang máy xuống dưới, Trì Lí đứng ở phòng khách. Tối qua không chú ý kỹ, giờ mới thấy từng món đồ trang trí trong căn biệt thự này đều toát lên sự xa hoa kín đáo.

Phong cách Âu cổ lạnh lùng, đèn chùm pha lê ánh sáng chồng lớp, phản chiếu những tia bạc lấp lánh. Mỗi món nội thất ở đây gần như đều là bản giới hạn, màu sắc trang nhã, tinh xảo độc đáo.

Giờ vẫn còn tầm 5 giờ sáng, trời chưa sáng hẳn. Ánh đèn mờ ảo phản chiếu không gian tĩnh lặng, cả biệt thự mang vẻ tráng lệ hùng vĩ như một cung điện ẩn trong rừng sương mờ.

Đúng lúc bụng dưới cô lại quặn lên một cơn đau âm ỉ. Trì Lí nhăn mày, và như thể ai đó nghe được tiếng lòng cô, cô nhìn thấy dì Trần ở phía xa đang che ô bước đến.

Ngoài trời vẫn còn mưa, cảnh vật mờ mịt trong làn sương mỏng. Cô gọi mấy tiếng.

"Nhìn bà ấy thôi mà cũng thấy đẹp đến thế sao?"

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng khiến Trì Lí giật nảy mình. Cô đưa tay ôm ngực, quay đầu lại thì thấy anh, gương mặt hơi tối lại, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, cổ áo chữ V để lộ yết hầu góc cạnh, giọng khàn khàn đầy lạnh lẽo.

Trì Lí thở hắt ra, theo phản xạ che mông. Cơn đau ở bụng dưới như bị dọa đến dữ dội hơn, cảm giác cũng như đang chảy nhiều hơn.

Kỳ Nghiên Tranh là đi theo cô xuống lầu. Vốn định hỏi xem sao mặt mày cô khó coi thế, ai ngờ vừa đến đã thấy cô đứng ngây ra nơi cửa, ánh mắt nhìn dì Trần phía xa, đầy vẻ lưu luyến.

Anh khựng lại một chút, nhìn gương mặt tái nhợt kia, bực dọc trong lòng cũng đè xuống. Cô cứ ôm mông như thế, gương mặt trắng bệch lại càng khiến người ta xót xa.

3

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.