TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45

Thấy cô bị dọa đến mức có vẻ e dè với mình, sắc mặt Kỳ Nghiên Tranh hơi trầm xuống. Nét cười bên môi mỏng nhẹ, bàn tay dời lên vuốt nhẹ mái tóc cô: “Tôi chỉ đùa thôi. Lí Lí là bạn gái của tôi, làm sao tôi nỡ giam cầm em được chứ?"

Trì Lí thở phào một hơi, vừa rồi bầu không khí quả thật kỳ lạ khiến cô vô thức nhớ lại đoạn nội dung về Kỳ Nghiên Tranh trong tiểu thuyết. Cô đâu có nhớ là anh bị viết như một tên biếи ŧɦái có sở thích bệnh hoạn kiểu này.

Cô khẽ cắn môi. Dù gì Kỳ Nghiên Tranh vốn chẳng phải người tốt, chắc vừa nãy chỉ muốn trêu chọc cô một chút mà thôi.

Lúc bị kéo vào thang máy, Trì Lí chớp mắt, nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Có thang máy mà sao vừa nãy anh lại bế em lên?"

Kỳ Nghiên Tranh mặt không biến sắc, giọng trầm thấp: “Quên mất."

Trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, bầu không khí hiếm khi dịu lại đôi chút. Dì Trần thấy vậy liền lặng lẽ rút lui, để lại không gian riêng cho đôi trẻ.

Trì Lí ăn mì rất ngoan ngoãn, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên gương mặt nhỏ, hàng mi dài khẽ động, cô ngáp một cái, trông có vẻ hơi buồn ngủ. Khóe mắt vì ánh sáng mà ửng đỏ, miệng vẫn còn đang nhai mì.

Sợi mì dài bị hút vào đôi môi đỏ mềm. Kỳ Nghiên Tranh nhìn cô không rời mắt suốt một lúc lâu. Ngũ quan sắc nét tỏa ra khí lạnh mơ hồ, đầu ngón tay anh khẽ xoa lòng bàn tay, đôi mắt dài hẹp lại càng thêm sâu thẳm, ẩn chứa áp lực rõ rệt.

Ăn xong, Trì Lí xoa bụng, tựa lưng vào ghế, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của anh. Thấy bát mì của anh vẫn gần như còn nguyên, cô hỏi: “Anh ăn no chưa vậy?"

"Ừm, không đói."

"Còn muốn ăn nữa không?"

Cô đã no căng bụng, lắc đầu. Kỳ Nghiên Tranh lúc này đứng dậy, vòng qua bàn đi đến trước mặt cô, khom người bế bổng lên.

"Em tự đi được mà."

Nhận ra ánh mắt anh khẽ thay đổi, Trì Lí lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh, giọng mềm như nước: “Tất nhiên rồi, Lí Lí rất thích được anh Nghiên Tranh bế mà…"

Âm thanh mềm mại lọt vào tai thật dễ chịu, cô cười, nụ cười xinh tươi ngọt ngào. Kỳ Nghiên Tranh không kìm được, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô.

Bị anh hôn thêm lần nữa, tai Trì Lí lại đỏ lên. Một ngày bị hôn không biết bao nhiêu lần, cô cũng thấy ngượng đến mức sắp chui xuống đất.

Yêu nhau thì phải dính nhau đến mức này sao?

Trong lúc còn đang ngẩn người, cô đã bị bế vào thang máy. Lúc này, hệ thống vang lên: [Thiện cảm của nam chính hiện tại là 39, cố lên nhé…]

Trì Lí bĩu môi, lén lườm anh một cái: Tên này chiếm bao nhiêu lần tiện nghi của mình mà chỉ được có 39 điểm? Không thể nào cho phát lên 100 luôn à?

[Thưa ký chủ, dù bây giờ là buổi tối nhưng cũng không nên mở mắt mơ mộng như thế đâu.]

"Câm miệng đi đồ máy móc nhiều chuyện."

Hệ thống lí nhí: [Vâng…]

Để "ngoan ngoãn im miệng", nó liền bật cho cô nghe một bản nhạc DJ náo nhiệt vang vọng trong đầu.

Trì Lí cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, nghiến răng, mặt mày nhẫn nhịn. Đã vậy còn bị ánh mắt của Kỳ Nghiên Tranh nhìn chằm chằm, cô lập tức rúc vào vai anh, trong đầu tranh cãi ầm ĩ với hệ thống, cuối cùng đe dọa: “Nếu cậu còn không ngậm miệng, tôi sẽ vả cho anh ta một cái, để thiện cảm về 0, rồi xem hai đứa mình ai sống nổi!"

Hệ thống lập tức im bặt. Nó còn phải dựa vào Trì Lí để hoàn thành chỉ tiêu mà.

Sau khi thành công ép hệ thống câm lặng, Trì Lí hừ nhẹ một tiếng đầy đắc ý, đúng lúc đó lại bị Kỳ Nghiên Tranh nghe thấy. Anh bế cô ngồi xuống sofa, dịu giọng hỏi:

2

0

2 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.