TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

Cô liếc mắt nhìn bóng người đàn ông đang bước tới gần, vội cúi thấp đầu. Bờ vai khẽ run, trông vô cùng tội nghiệp.

Kỳ Nghiên Tranh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

Trì Lí khựng lại, nước mắt còn chưa kịp giả vờ rơi thì người đã áp sát đến rồi?

Cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ấm ức, mím môi chu nhẹ, tay cầm lấy chiếc khăn choàng giơ lên trước mặt anh: “Có phải anh đang nuôi “chim hoàng yến” ở ngoài không hả?"

Cô khẽ hừ một tiếng trong mũi, rồi xoay mặt sang hướng khác, má ửng hồng phồng lên một chút. Biểu cảm vừa tức giận lại vừa đáng yêu khiến người ta chỉ muốn trêu chọc thêm.

Kỳ Nghiên Tranh không cưỡng ép cô quay lại nhìn mình, chỉ bước lên một bước, khom lưng bóp nhẹ chóp mũi đang đỏ bừng của cô, giọng trầm khàn mang theo một chút ma mị: “Bên ngoài thì không có, nhưng trong nhà thì có một con."

Anh nắm lấy tay cô. Chiếc khăn tắm trượt khỏi vai cô rơi xuống đất, để lộ rõ dấu hôn trên xương quai xanh khiến cổ họng anh khẽ nghẹn lại.

Anh cầm lấy chiếc khăn choàng trong tay cô, nhẹ nhàng phủ lên vai, che đi làn da nõn nà vừa lộ ra. Đôi mắt anh ánh lên một tia mơ hồ khó tả, ngón tay xương khớp cẩn thận buộc chiếc nơ lỏng lẻo bằng dây ruy băng.

Lông mi Trì Lí khẽ run, bàn tay vẫn nằm trọn trong lòng bàn tay anh, cảm nhận rõ nhiệt độ ấm nóng truyền qua. Cô bối rối, cố gắng tự trấn an mình: đây là đôi tay đã cứu mạng cô mà…

Dù Kỳ Nghiên Tranh có làm chuyện quá đáng đến đâu, cô cũng phải giả vờ ngoan ngoãn mà chịu đựng thôi. Không còn cách nào khác, cô chỉ là một Trì Lí hội tụ đủ sắc đẹp, trí tuệ, thân hình quyến rũ… nhưng lại chẳng có lấy chút tự trọng.

Còn chưa kịp than thở xong, lòng bàn tay bất ngờ bị anh siết nhẹ khiến cô sực tỉnh.

Trì Lí ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: “Anh nói “chim hoàng yến” là chỉ em sao?"

Anh đưa ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, cười nhạt: “Cũng coi như là thông minh."

Trì Lí mỉm cười, nhưng trong lòng chẳng hề vui vẻ. Quả nhiên, Kỳ Nghiên Tranh chỉ tham luyến vẻ ngoài của cô mà thôi. Cái người đàn ông khốn kiếp này hoàn toàn không xem trọng con người thật bên trong của cô. Nghĩ tới việc anh cứ hễ có cơ hội là lại động tay động chân, cô bực bội chửi thầm trong lòng: đồ sắc quỷ họ Kỳ!

Còn thật sự xem cô là thú cưng để nuôi dưỡng trong nhà nữa cơ đấy!

Cô cụp mắt xuống, chu môi bực dọc. Còn đang định tiếp tục mắng thầm, giọng nói trầm thấp mang theo chút lạnh lẽo của anh lại vang lên: “Lí Lí, em có biết “chim hoàng yến” nghĩa là gì không?"

Cô lắc đầu, nhưng trong bụng thì gào lên: chẳng phải là con vật nuôi để anh đùa giỡn sao!

Đồ chó, đồ chó, Kỳ Nghiên Tranh đúng là một con chó!

Hừ, xét cho cùng, nếu anh đã không biết ngượng mà cứ hôn cô, vậy sau này cô cũng sẽ coi như… một chú chó con đang nhớ mẹ!

"Tôi nhốt em trong biệt thự, khóa bằng xiềng xích mỗi ngày thì sao hả?"

Giọng anh vẫn đều đều, như thể đang thảo luận một chuyện bình thường nhất trên đời.

Trì Lí lập tức lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi rõ ràng: Làm ơn làm người đi!

Bộ dạng cô co rụt cổ lại vì bị dọa trông vừa sinh động vừa buồn cười, giống hệt một chú mèo nhỏ xinh xắn lạc đường, quýnh quáng lúng túng, cuối cùng vẫn bị anh túm gọn trong tay.

Kỳ Nghiên Tranh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô: “Lí Lí mà ngoan ngoãn, thì sẽ không phải là con chim nhỏ bị nhốt đâu."

Anh vòng tay ôm eo, đẩy cô bước về phía trước. Trì Lí rụt rè hỏi nhỏ: “Anh sẽ không thật sự nhốt em lại đấy chứ?"

2

0

2 tuần trước

3 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.