TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 43

Bảo sao gần đây Kỳ lão gia không còn đến hỏi han chuyện đời tư của cháu trai nữa.

Ánh mắt bà ta tò mò dừng lại nơi cô gái nhỏ kia. Trông tuổi còn trẻ, nhưng dáng vẻ lại mang theo chút tà khí mê hoặc. Nhất là đôi mắt kia, mỗi lần nhìn người là như đang phát điện, quyến rũ, đa tình, bảo sao đến cả một người đàn ông cứng rắn như thép cũng bị cô thu phục.

Chỉ là không biết cô gái này có thể ở bên chủ nhân được bao lâu.

Tính anh xưa nay lạnh lùng quyết liệt, một tiểu thư mong manh như Trì Lí, liệu có chịu đựng nổi không?

Đầu óc bà ta đang xoay chuyển thì Trì Lí kéo nhẹ vạt áo Kỳ Nghiên Tranh, ra hiệu cho anh dừng lại.

"Sao thế?"

Anh làm theo ý cô, dừng chân, vẫn bế cô trong lòng.

Chỉ thấy cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía dì Trần đang đứng cạnh.

Cô gái cong cong khóe mắt, vẻ ngoan ngoãn dễ thương, giọng mềm mại hỏi: “Dì ơi, cho cháu hỏi… Cháu là người phụ nữ đầu tiên được anh Nghiên Tranh đưa về đây đúng không ạ?"

Nghe xong câu hỏi trọn vẹn ấy, chân mày đang nhíu của Kỳ Nghiên Tranh cũng giãn ra. Anh cúi đầu nhìn cô, vài sợi tóc bị mưa hắt dính lên trán, ánh đèn hắt nghiêng một bên, phủ bóng xuống hàng mi, kéo dài đến đôi mắt phượng sâu như hồ nước.

Dì Trần mỉm cười: “Phải, đúng vậy."

Trì Lí gật đầu, đôi chân còn đung đưa nhẹ mấy cái, còn chưa kịp nói gì thì Kỳ Nghiên Tranh đã bế cô lên lầu.

Anh đặt cô vào trong phòng tắm, rồi rời đi.

Trì Lí cởi đồ, ngồi ngâm mình trong bồn tắm. Bao mệt mỏi trong người đều tan biến. Mái tóc dài màu nâu ướt đẫm xõa sau gáy, vài cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh quanh xương quai xanh, tỏa ra mùi thơm dìu dịu. Cô lim dim đôi mắt, thoải mái đến mức chỉ muốn ngủ luôn trong này.

Nhưng chưa đến nửa tiếng, dì Trần đã lên tiếng gọi ngoài cửa, giọng nhẹ nhàng dặn dò: “Trì tiểu thư, mới dầm mưa xong đừng ngâm mình lâu quá."

Trì Lí ngoan ngoãn đáp "Vâng", môi khẽ bĩu ra vẻ không muốn rời khỏi nước, rồi mới lười nhác đứng dậy. Nước bám trên người theo làn da trắng mịn chảy dài xuống, lưu lại những vệt óng ánh nơi từng đường cong mảnh mai.

Cô dùng khăn lau khô người, rồi thoa thuốc lên mắt cá chân bị sưng đỏ. Vốn dĩ chỉ đau một chút, giờ đã không còn cảm giác gì nữa.

Cô mặc vào chiếc váy ngủ mà dì Trần đã chuẩn bị từ trước, một chiếc váy lụa hai dây màu trắng, viền ren mềm mại rủ xuống tận đầu gối. Tuy không hở hang quá mức, nhưng xương quai xanh lộ ra mang theo dấu hôn mờ ám, đủ để người ta cảm nhận được sự chiếm hữu độc quyền đến gần như ngang ngược của người đàn ông kia.

Trì Lí thấy nóng bừng cả mặt, bèn quấn một chiếc khăn tắm lên vai để che lại.

Dì Trần vừa trông thấy cô bước ra liền liếc mắt nhìn chiếc khăn quấn quanh cổ cô, khẽ bật cười, rồi đưa tới một chiếc khăn choàng tơ vàng tinh xảo: “Ngài Kỳ dặn tôi mang cái này cho cô."

Trì Lí theo phản xạ đưa tay đón lấy. Vải mềm mịn, đường may tỉ mỉ, là hàng giới hạn của một thương hiệu cao cấp, thậm chí nhãn còn chưa gỡ.

Cô hít nhẹ một hơi, sắc mặt có chút ảm đạm, cổ tay mảnh như cành liễu khẽ buông xuống. Giọng nói nghèn nghẹn, đôi mắt cũng đã hoe đỏ: “Đây… là món quà anh Nghiên Tranh định tặng cho người khác sao?"

Kỳ Nghiên Tranh xưa nay vốn nổi tiếng sống kín đáo, chưa từng vướng vào bất kỳ tin đồn tình ái nào, càng chẳng có người phụ nữ nào được nuôi dưỡng trong nhà. Thế thì sao lại xuất hiện một chiếc khăn choàng rõ ràng là đồ của con gái?

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.