0 chữ
Chương 40
Chương 40
"Uống đi."
Cô đoán chắc là thuốc cảm, ngửi thấy mùi đắng liền quay mặt né tránh, trong lòng thầm than: "Không uống thuốc đâu…"
Anh hơi nhướng mày, giọng trầm thấp mang theo ý cười: “Lí Lí muốn tôi đút à?"
Trì Lí lắc đầu, không muốn để anh đút, kiểu gì cũng bị chiếm chút tiện nghi, cô thà tự uống còn hơn.
Cô cúi xuống, uống từng ngụm nước từ tay anh đưa. Uống xong, khóe miệng vẫn còn sót lại một chút nước, liền bị anh khẽ dùng ngón tay gập lại lau đi.
Kỳ Nghiên Tranh thấy cô nhăn mặt cố uống hết, bật cười khẽ, rồi cầm túi quà bên cạnh đặt vào lòng cô.
"Lí Lí ngoan lắm, thưởng cho em đây."
Chiếc túi trong tay Trì Lí được gói rất đẹp, cô vội mở ra xem. Nhưng bên trong chỉ có vài tờ giấy, khiến cô hơi thất vọng, nét mặt cũng không giấu nổi. Kỳ Nghiên Tranh thấy rõ ánh nhìn thoáng qua vẻ chán nản của cô gái, thật ra từ lúc lên xe đến giờ, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người cô dù chỉ một chút.
Đáng tiếc là thần kinh Trì Lí lại quá chậm nhạy, dù anh có lúc nào muốn ăn tươi nuốt sống cô, thì e rằng cô vẫn cứ ngây ngô gọi anh là "anh ơi" rồi làm nũng.
Tất cả chỉ tại Kỳ Nghiên Tranh quá biết cách che giấu. Ở nơi cô không thể thấy, khóe môi anh cong lên một nụ cười mơ hồ, còn trong bóng tối sâu nơi đáy mắt lại cuộn trào một cơn sóng ngầm đen tối. Đến khi cô có chút nghi ngờ, anh lại lập tức che giấu tất cả, không để lộ dấu vết nào.
Một con sói hoang lão luyện, khi đã để mắt đến con mồi, tuyệt đối không để nó chạy thoát. Với anh, yêu đương không quan trọng. Anh không biết yêu là gì, nhưng nếu cô bé nhà anh biết nghe lời, anh sẵn sàng vì cô mà học.
Còn nếu không nghe lời…
Anh nhìn thấy trong mắt cô hiện lên sự ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nở nụ cười tươi rói nhìn về phía anh. Đôi mắt anh cũng khẽ cụp xuống, trở lại bình tĩnh sâu lắng như cũ.
"Sao anh lại tặng em cái này?"
Cô vẫn dựa vào cánh tay anh, đầu hơi nghiêng sang một bên, hai gò má hồng hồng như đám mây nhỏ, cằm rúc trong chiếc khăn tắm trắng mềm. Đôi mắt cô sáng long lanh, chẳng làm gì cả mà anh chỉ muốn nhào tới hôn lấy hôn để. Cô vốn dĩ rất biết cách khiến người khác không dứt ra được.
Kỳ Nghiên Tranh cố đè nén cảm xúc nóng rực cuộn lên trong l*иg ngực, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Chẳng phải Lí Lí nói muốn có sao trên trời sao?"
"Em đâu có…"
Trì Lí vừa mở miệng định chối, lại chợt nhớ đến lần mình lỡ miệng nói với Trịnh Thư Tình trước đó. Không ngờ bị anh nghe thấy, mặt cô bỗng nóng bừng lên, giọng nhỏ như muỗi: “Anh nghe thấy rồi à…"
"Là Lý Văn Hải nghe trộm đấy."
Người đang lái xe ở ghế trước suýt nữa thì vặn lộn cả vô lăng. Anh ta nghe trộm lúc nào chứ?!
Trì Lí gật gù, đếm từng tờ giấy chứng nhận sao trong tay, tận mười tờ. Cô chớp mắt hỏi: “Tất cả là của em hết sao?"
"Ừ."
Mười ngôi sao đều được đặt theo tên cô. Cô ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi mắt về những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác trống trải. Người ta nói sau khi chết sẽ biến thành sao. Mà cô, từ lúc sinh ra đã là trẻ mồ côi, cha gặp tai nạn mất, mẹ chết vì khó sinh.
Cô chưa từng gặp cha mẹ mình, chỉ thấy ảnh của họ trên bia mộ. Họ trông rất hiền lành chất phác. Nếu họ còn sống, có lẽ cô đã không phải lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Không phải là không có ai muốn nhận nuôi cô, mà là những đứa trẻ cùng tuổi luôn cô lập, tìm cách nhốt cô lại mỗi khi có người đến nhận con nuôi. Lâu dần, cô cũng bỏ lỡ mọi cơ hội được một gia đình đón về.
Cô đoán chắc là thuốc cảm, ngửi thấy mùi đắng liền quay mặt né tránh, trong lòng thầm than: "Không uống thuốc đâu…"
Anh hơi nhướng mày, giọng trầm thấp mang theo ý cười: “Lí Lí muốn tôi đút à?"
Trì Lí lắc đầu, không muốn để anh đút, kiểu gì cũng bị chiếm chút tiện nghi, cô thà tự uống còn hơn.
Cô cúi xuống, uống từng ngụm nước từ tay anh đưa. Uống xong, khóe miệng vẫn còn sót lại một chút nước, liền bị anh khẽ dùng ngón tay gập lại lau đi.
Kỳ Nghiên Tranh thấy cô nhăn mặt cố uống hết, bật cười khẽ, rồi cầm túi quà bên cạnh đặt vào lòng cô.
"Lí Lí ngoan lắm, thưởng cho em đây."
Chiếc túi trong tay Trì Lí được gói rất đẹp, cô vội mở ra xem. Nhưng bên trong chỉ có vài tờ giấy, khiến cô hơi thất vọng, nét mặt cũng không giấu nổi. Kỳ Nghiên Tranh thấy rõ ánh nhìn thoáng qua vẻ chán nản của cô gái, thật ra từ lúc lên xe đến giờ, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người cô dù chỉ một chút.
Tất cả chỉ tại Kỳ Nghiên Tranh quá biết cách che giấu. Ở nơi cô không thể thấy, khóe môi anh cong lên một nụ cười mơ hồ, còn trong bóng tối sâu nơi đáy mắt lại cuộn trào một cơn sóng ngầm đen tối. Đến khi cô có chút nghi ngờ, anh lại lập tức che giấu tất cả, không để lộ dấu vết nào.
Một con sói hoang lão luyện, khi đã để mắt đến con mồi, tuyệt đối không để nó chạy thoát. Với anh, yêu đương không quan trọng. Anh không biết yêu là gì, nhưng nếu cô bé nhà anh biết nghe lời, anh sẵn sàng vì cô mà học.
Còn nếu không nghe lời…
Anh nhìn thấy trong mắt cô hiện lên sự ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nở nụ cười tươi rói nhìn về phía anh. Đôi mắt anh cũng khẽ cụp xuống, trở lại bình tĩnh sâu lắng như cũ.
Cô vẫn dựa vào cánh tay anh, đầu hơi nghiêng sang một bên, hai gò má hồng hồng như đám mây nhỏ, cằm rúc trong chiếc khăn tắm trắng mềm. Đôi mắt cô sáng long lanh, chẳng làm gì cả mà anh chỉ muốn nhào tới hôn lấy hôn để. Cô vốn dĩ rất biết cách khiến người khác không dứt ra được.
Kỳ Nghiên Tranh cố đè nén cảm xúc nóng rực cuộn lên trong l*иg ngực, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Chẳng phải Lí Lí nói muốn có sao trên trời sao?"
"Em đâu có…"
Trì Lí vừa mở miệng định chối, lại chợt nhớ đến lần mình lỡ miệng nói với Trịnh Thư Tình trước đó. Không ngờ bị anh nghe thấy, mặt cô bỗng nóng bừng lên, giọng nhỏ như muỗi: “Anh nghe thấy rồi à…"
"Là Lý Văn Hải nghe trộm đấy."
Người đang lái xe ở ghế trước suýt nữa thì vặn lộn cả vô lăng. Anh ta nghe trộm lúc nào chứ?!
"Ừ."
Mười ngôi sao đều được đặt theo tên cô. Cô ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi mắt về những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác trống trải. Người ta nói sau khi chết sẽ biến thành sao. Mà cô, từ lúc sinh ra đã là trẻ mồ côi, cha gặp tai nạn mất, mẹ chết vì khó sinh.
Cô chưa từng gặp cha mẹ mình, chỉ thấy ảnh của họ trên bia mộ. Họ trông rất hiền lành chất phác. Nếu họ còn sống, có lẽ cô đã không phải lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Không phải là không có ai muốn nhận nuôi cô, mà là những đứa trẻ cùng tuổi luôn cô lập, tìm cách nhốt cô lại mỗi khi có người đến nhận con nuôi. Lâu dần, cô cũng bỏ lỡ mọi cơ hội được một gia đình đón về.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
