0 chữ
Chương 39
Chương 39
"Anh bắt nạt em."
"Tôi đang dạy dỗ Lí Lí đấy chứ."
Kỳ Nghiên Tranh nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc cuối của cô, đôi mắt đen khóa chặt lấy cô gái trong ngực. Một tia u ám thoáng lướt qua, giọng anh mềm lại: “Lí Lí có biết gương mặt mình không ngoan đến mức nào không?"
Hàng mi Trì Lí khẽ lay động. Tất nhiên cô biết. Ngoài đời cô còn phải cố ý ăn mặc luộm thuộm, cố gắng làm xấu đi để tránh gây chú ý, sợ bị người xấu nhắm đến.
Cô không đáp. Mà Kỳ Nghiên Tranh cũng chẳng buồn chờ câu trả lời. Hình ảnh những ánh mắt bẩn thỉu từng bủa vây quanh cô lướt qua trong đầu anh, khiến sắc mặt anh lạnh hẳn đi.
"Những gã đó, so với tôi, chỉ biết làm chuyện tồi tệ hơn."
Ngón tay ấm áp dừng lại ở khóe mắt cô. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, vừa vặn chạm vào giọt nước mắt chưa kịp rơi trên lông mi cô. Đầu lưỡi anh khẽ liếʍ qua, khẽ cười, môi nhếch lên vẻ thích thú, giọng trầm thấp như mang theo mê dược: “Sau này nếu không biết mặc đồ thế nào, thì để tôi cởi giúp, được không?"
Một câu ấy khiến Trì Lí hoảng hốt ngẩng lên. Đập vào mắt là đôi con ngươi sâu như hố đen, chứa đầy bóng tối và cơn lốc xoáy như muốn hút cô vào, xé nát từng mảnh.
Cô khẽ run, hàng mi dài chớp nhẹ, có chút ngẩn người.
"Sao vậy?"
Thấy cô sợ hãi, Kỳ Nghiên Tranh chỉ hơi khựng lại một giây rồi trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. Khí chất trầm lặng khiến không khí xung quanh dần ấm lại. Anh dựa người ra sau, chỉnh lại cà vạt đang xộc xệch, dáng vẻ cấm dục lạnh lùng như thể mọi chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
Trì Lí ngơ ngẩn lắc đầu, vùi mặt vào lòng anh, kéo tấm chăn lên tới tận vai.
Cô giả vờ ngủ, đầu óc rối bời, cứ nghĩ lại cảnh vừa rồi là tim lại đập loạn.
Ở đời thực, cô luôn né tránh đàn ông. Vậy mà giờ lại thân mật như thế với Kỳ Nghiên Tranh. Từ gượng gạo ban đầu đến lúc này cũng dần quen.
Trì Lí luôn nghĩ, bản thân chẳng có gì đáng để anh thích. Kỳ Nghiên Tranh giữ cô bên người, chẳng qua vì nhan sắc mà thôi. Anh đẹp trai như thế, có ôm có hôn cũng chẳng thiệt thòi gì. Cô chỉ xem như trò chơi qua đường.
Nhưng nếu nhìn vào hành động vừa rồi… dường như anh không chỉ muốn dừng lại ở "ôm với hôn".
Trong đầu vang lên giọng của hệ thống, nhẹ nhàng trôi nổi:
[Câu này em biết, nam chính đang muốn… tiếp xúc không khoảng cách với chị đấy.]
"Khụ khụ."
Trì Lí ho khẽ vài tiếng. Kỳ Nghiên Tranh cau mày nhìn sang, đáy mắt tối đi.
Cô bị câu nói trắng trợn của hệ thống dọa sợ, mím chặt môi, tò mò hỏi: “Các người… hệ thống có xem mấy phim kiểu đó không?"
Trong đầu là một khoảng im lặng dài đáng sợ.
Trì Lí suýt bật cười, giọng trêu chọc: “Chậc, chậc. Tôi hỏi thêm câu nữa nhé, các hệ thống có thể tiếp xúc không khoảng cách với nhau không?"
Giọng hệ thống vang lên toàn tiếng điện:
[Ký chủ!]
Thấy nó tức đến mức nghẹn lời, Trì Lí cười xấu xa. Lúc này hệ thống thực sự hối hận vì lỡ dại xen vào. Người đâu mà… không đứng đắn gì cả…
Trì Lí vẫn đang trêu chọc hệ thống, không hề để ý xe đã dừng từ lúc nào. Cửa xe mở ra, cô nghe thấy tiếng mưa, định ngẩng đầu thì bị anh giữ chặt trong lòng, không nhúc nhích được. Chỉ đến khi cửa đóng lại, cô mới nhận ra họ đã đổi chỗ.
Lưng cô tựa vào cánh tay rắn chắc. Kỳ Nghiên Tranh cầm một chiếc cốc, bên trong là chất lỏng màu nâu, còn đang bốc hơi.
Cô đang bối rối thì chiếc cốc đã áp vào môi.
"Hửm?" Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Trì Lí khó hiểu nhìn lên, ánh đèn trong xe khiến gương mặt anh dịu đi vài phần. Anh cúi đầu nói khẽ:
"Tôi đang dạy dỗ Lí Lí đấy chứ."
Kỳ Nghiên Tranh nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc cuối của cô, đôi mắt đen khóa chặt lấy cô gái trong ngực. Một tia u ám thoáng lướt qua, giọng anh mềm lại: “Lí Lí có biết gương mặt mình không ngoan đến mức nào không?"
Hàng mi Trì Lí khẽ lay động. Tất nhiên cô biết. Ngoài đời cô còn phải cố ý ăn mặc luộm thuộm, cố gắng làm xấu đi để tránh gây chú ý, sợ bị người xấu nhắm đến.
Cô không đáp. Mà Kỳ Nghiên Tranh cũng chẳng buồn chờ câu trả lời. Hình ảnh những ánh mắt bẩn thỉu từng bủa vây quanh cô lướt qua trong đầu anh, khiến sắc mặt anh lạnh hẳn đi.
"Những gã đó, so với tôi, chỉ biết làm chuyện tồi tệ hơn."
Ngón tay ấm áp dừng lại ở khóe mắt cô. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, vừa vặn chạm vào giọt nước mắt chưa kịp rơi trên lông mi cô. Đầu lưỡi anh khẽ liếʍ qua, khẽ cười, môi nhếch lên vẻ thích thú, giọng trầm thấp như mang theo mê dược: “Sau này nếu không biết mặc đồ thế nào, thì để tôi cởi giúp, được không?"
Cô khẽ run, hàng mi dài chớp nhẹ, có chút ngẩn người.
"Sao vậy?"
Thấy cô sợ hãi, Kỳ Nghiên Tranh chỉ hơi khựng lại một giây rồi trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. Khí chất trầm lặng khiến không khí xung quanh dần ấm lại. Anh dựa người ra sau, chỉnh lại cà vạt đang xộc xệch, dáng vẻ cấm dục lạnh lùng như thể mọi chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
Trì Lí ngơ ngẩn lắc đầu, vùi mặt vào lòng anh, kéo tấm chăn lên tới tận vai.
Cô giả vờ ngủ, đầu óc rối bời, cứ nghĩ lại cảnh vừa rồi là tim lại đập loạn.
Ở đời thực, cô luôn né tránh đàn ông. Vậy mà giờ lại thân mật như thế với Kỳ Nghiên Tranh. Từ gượng gạo ban đầu đến lúc này cũng dần quen.
Nhưng nếu nhìn vào hành động vừa rồi… dường như anh không chỉ muốn dừng lại ở "ôm với hôn".
Trong đầu vang lên giọng của hệ thống, nhẹ nhàng trôi nổi:
[Câu này em biết, nam chính đang muốn… tiếp xúc không khoảng cách với chị đấy.]
"Khụ khụ."
Trì Lí ho khẽ vài tiếng. Kỳ Nghiên Tranh cau mày nhìn sang, đáy mắt tối đi.
Cô bị câu nói trắng trợn của hệ thống dọa sợ, mím chặt môi, tò mò hỏi: “Các người… hệ thống có xem mấy phim kiểu đó không?"
Trong đầu là một khoảng im lặng dài đáng sợ.
Trì Lí suýt bật cười, giọng trêu chọc: “Chậc, chậc. Tôi hỏi thêm câu nữa nhé, các hệ thống có thể tiếp xúc không khoảng cách với nhau không?"
[Ký chủ!]
Thấy nó tức đến mức nghẹn lời, Trì Lí cười xấu xa. Lúc này hệ thống thực sự hối hận vì lỡ dại xen vào. Người đâu mà… không đứng đắn gì cả…
Trì Lí vẫn đang trêu chọc hệ thống, không hề để ý xe đã dừng từ lúc nào. Cửa xe mở ra, cô nghe thấy tiếng mưa, định ngẩng đầu thì bị anh giữ chặt trong lòng, không nhúc nhích được. Chỉ đến khi cửa đóng lại, cô mới nhận ra họ đã đổi chỗ.
Lưng cô tựa vào cánh tay rắn chắc. Kỳ Nghiên Tranh cầm một chiếc cốc, bên trong là chất lỏng màu nâu, còn đang bốc hơi.
Cô đang bối rối thì chiếc cốc đã áp vào môi.
"Hửm?" Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Trì Lí khó hiểu nhìn lên, ánh đèn trong xe khiến gương mặt anh dịu đi vài phần. Anh cúi đầu nói khẽ:
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
