0 chữ
Chương 41
Chương 41
Chỉ có mẹ viện trưởng là luôn yêu thương cô, nuôi cô lớn, còn cho cô học đại học.
Nghĩ đến đây, hốc mắt cô bỗng ươn ướt. Không biết sau khi cô thành người thực vật, mẹ viện trưởng sẽ buồn đến mức nào. Cô khịt mũi, giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống đúng chỗ ghi tên cô trên giấy chứng nhận sao.
Mua một ngôi sao cũng đã cần đến cả triệu đồng, vậy mà Kỳ Nghiên Tranh mua cho cô tận mười ngôi. Tự dưng cô chẳng còn để tâm đến anh nữa, bắt đầu quan tâm ví tiền của anh thì đúng hơn.
Hệ thống nhảy ra cảnh cáo:
[Xin ký chủ đừng lệch đường! Mau tiếp tục công lược nam chính!]
Trì Lí nghiêng đầu, dùng mép chăn lau đi nước mắt, mắt vẫn nhìn lên bầu trời. Mười ngôi sao mang tên cô… liệu có thể giúp cô tìm lại cha mẹ không?
Ý nghĩ ấy chỉ lóe lên rồi lập tức vỡ tan. Đây là thế giới trong truyện, đâu phải đời thật. Làm sao có thể chứ…
"Sao lại khóc?"
Giọng nói của Kỳ Nghiên Tranh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lau giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt. Cái mũi nhỏ ửng đỏ như mèo con, khiến anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên ngay nơi sắp tràn ra dòng nước mắt kia.
Từ sau khi lên sáu, anh chưa từng rơi nước mắt. Trưởng thành sớm, tính cách lạnh nhạt, vô tình, cả đời này anh ghét nhất chính là nước mắt.
Cặp cẩu nam nữ đó từng sỉ nhục mẹ anh ngay trước mặt, vậy mà sau đó lại quỳ xuống cầu xin tha thứ bằng những giọt nước mắt rơi lã chã, khiến anh chỉ thấy buồn nôn. Từ đó về sau, hễ thấy phụ nữ khóc, anh đều chỉ muốn cắt lưỡi người ta, rồi ném thẳng lên núi Sói cho cô ta khóc cho thỏa.
Ấy vậy mà lúc này đây, khi đối diện với Trì Lí, trái tim lạnh cứng của anh lại hơi nứt ra một khe nhỏ. Cảm xúc ấy vừa lạ lẫm, vừa thú vị. Những giọt nước mắt này, nếu rơi ở một nơi khác, có khi lại đẹp hơn.
Trì Lí rúc trong ngực anh, giọng mềm như kẹo tan: "Em chỉ là cảm động quá thôi… Cảm ơn anh, Nghiên Tranh."
"Rất thích à?"
"Ừm."
Cô gật đầu thật mạnh, thấy ánh mắt anh dừng trên người mình mà không nói lời nào, cũng chẳng chịu rời đi, Trì Lí như chợt hiểu ra điều gì đó. Cô rướn người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi anh.
Quả nhiên, sắc mặt anh dịu lại đôi phần. Ngón tay nắm lấy tay cô, thong thả mân mê. Trì Lí bỗng tò mò: "Tại sao lại là mười ngôi vậy?"
Tổng giá trị của mười ngôi sao này cũng đã lên đến cả chục triệu, nếu anh chịu quy đổi ra tiền đưa thẳng cho cô thì có khi cô còn vui hơn.
Ngón tay anh cong lại, khẽ gãi lòng bàn tay cô, giọng tùy ý: "Chẳng phải Lí Lí có mười cái miệng sao?"
Trì Lí nhíu mày, thật sự nghiêm túc đếm lại, đúng là mười cái thật… Chỉ vì vậy mà tặng cô mười ngôi?
Cô vẫn còn đang ngẩn người suy nghĩ, thì giọng nói trầm thấp của anh lại từ phía trên đầu rơi xuống, như cố ý nhấn nhá: "Lí Lí có mười cái miệng."
Câu chữ mang theo hàm ý mập mờ khiến Trì Lí hơi khựng lại.
"Hửm?"
Cô ngửa đầu lên nhìn Kỳ Nghiên Tranh, đầu óc lăn tăn như con sóc nhỏ. Anh lại gọi khẽ một tiếng: "Lí Lí."
Lí Lí… Lí Lí có mười cái… miệng.
Cô mím môi, tai nóng bừng lên như bị thiêu đốt, như thể chợt hiểu ra điều gì, sống lưng bỗng căng thẳng, không còn mềm nhũn dựa vào người anh nữa. Từ trong chiếc chăn trùm kín, cô vươn tay đặt lên vai anh, môi chạm môi, lặng lẽ đếm trong bụng: “Hai cái, ba cái… chín cái… mười…"
Ngay lúc nụ hôn cuối cùng sắp kết thúc, anh bất ngờ giữ chặt đầu cô, dán môi mình lên một cách mạnh mẽ. Ban đầu chỉ là chạm nhẹ, rồi đột nhiên bẻ mở hàm răng cô, cướp lấy toàn bộ hơi thở, không chút phòng bị.
Nghĩ đến đây, hốc mắt cô bỗng ươn ướt. Không biết sau khi cô thành người thực vật, mẹ viện trưởng sẽ buồn đến mức nào. Cô khịt mũi, giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống đúng chỗ ghi tên cô trên giấy chứng nhận sao.
Mua một ngôi sao cũng đã cần đến cả triệu đồng, vậy mà Kỳ Nghiên Tranh mua cho cô tận mười ngôi. Tự dưng cô chẳng còn để tâm đến anh nữa, bắt đầu quan tâm ví tiền của anh thì đúng hơn.
Hệ thống nhảy ra cảnh cáo:
[Xin ký chủ đừng lệch đường! Mau tiếp tục công lược nam chính!]
Trì Lí nghiêng đầu, dùng mép chăn lau đi nước mắt, mắt vẫn nhìn lên bầu trời. Mười ngôi sao mang tên cô… liệu có thể giúp cô tìm lại cha mẹ không?
Ý nghĩ ấy chỉ lóe lên rồi lập tức vỡ tan. Đây là thế giới trong truyện, đâu phải đời thật. Làm sao có thể chứ…
Giọng nói của Kỳ Nghiên Tranh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lau giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt. Cái mũi nhỏ ửng đỏ như mèo con, khiến anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên ngay nơi sắp tràn ra dòng nước mắt kia.
Từ sau khi lên sáu, anh chưa từng rơi nước mắt. Trưởng thành sớm, tính cách lạnh nhạt, vô tình, cả đời này anh ghét nhất chính là nước mắt.
Cặp cẩu nam nữ đó từng sỉ nhục mẹ anh ngay trước mặt, vậy mà sau đó lại quỳ xuống cầu xin tha thứ bằng những giọt nước mắt rơi lã chã, khiến anh chỉ thấy buồn nôn. Từ đó về sau, hễ thấy phụ nữ khóc, anh đều chỉ muốn cắt lưỡi người ta, rồi ném thẳng lên núi Sói cho cô ta khóc cho thỏa.
Ấy vậy mà lúc này đây, khi đối diện với Trì Lí, trái tim lạnh cứng của anh lại hơi nứt ra một khe nhỏ. Cảm xúc ấy vừa lạ lẫm, vừa thú vị. Những giọt nước mắt này, nếu rơi ở một nơi khác, có khi lại đẹp hơn.
"Rất thích à?"
"Ừm."
Cô gật đầu thật mạnh, thấy ánh mắt anh dừng trên người mình mà không nói lời nào, cũng chẳng chịu rời đi, Trì Lí như chợt hiểu ra điều gì đó. Cô rướn người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi anh.
Quả nhiên, sắc mặt anh dịu lại đôi phần. Ngón tay nắm lấy tay cô, thong thả mân mê. Trì Lí bỗng tò mò: "Tại sao lại là mười ngôi vậy?"
Tổng giá trị của mười ngôi sao này cũng đã lên đến cả chục triệu, nếu anh chịu quy đổi ra tiền đưa thẳng cho cô thì có khi cô còn vui hơn.
Ngón tay anh cong lại, khẽ gãi lòng bàn tay cô, giọng tùy ý: "Chẳng phải Lí Lí có mười cái miệng sao?"
Trì Lí nhíu mày, thật sự nghiêm túc đếm lại, đúng là mười cái thật… Chỉ vì vậy mà tặng cô mười ngôi?
Câu chữ mang theo hàm ý mập mờ khiến Trì Lí hơi khựng lại.
"Hửm?"
Cô ngửa đầu lên nhìn Kỳ Nghiên Tranh, đầu óc lăn tăn như con sóc nhỏ. Anh lại gọi khẽ một tiếng: "Lí Lí."
Lí Lí… Lí Lí có mười cái… miệng.
Cô mím môi, tai nóng bừng lên như bị thiêu đốt, như thể chợt hiểu ra điều gì, sống lưng bỗng căng thẳng, không còn mềm nhũn dựa vào người anh nữa. Từ trong chiếc chăn trùm kín, cô vươn tay đặt lên vai anh, môi chạm môi, lặng lẽ đếm trong bụng: “Hai cái, ba cái… chín cái… mười…"
Ngay lúc nụ hôn cuối cùng sắp kết thúc, anh bất ngờ giữ chặt đầu cô, dán môi mình lên một cách mạnh mẽ. Ban đầu chỉ là chạm nhẹ, rồi đột nhiên bẻ mở hàm răng cô, cướp lấy toàn bộ hơi thở, không chút phòng bị.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
