TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Bàn tay người đàn ông chầm chậm lướt qua mái tóc cô, người dựa vào ghế da màu đen, ánh mắt đầy hứng thú nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trong lòng với vẻ mặt vừa đáng thương vừa bối rối.

Khi hàng cúc cuối cùng được cởi ra, cô ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, ánh nhìn lấp lánh nước mắt, mang theo tủi thân.

Ánh mắt Kỳ Nghiên Tranh di chuyển từ gương mặt quyến rũ quen thuộc xuống phía dưới, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ viền ren. Xương quai xanh trắng mịn run nhẹ theo từng nhịp thở, những giọt nước mưa từ cổ nhỏ giọt xuống, men theo đường cong rồi biến mất trong nơi sâu thẳm.

Không khí trong xe dần trở nên mơ hồ, ánh mắt anh tối lại như hồ sâu, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn. Ở khoảng cách gần như vậy, Trì Lí cũng cảm nhận rõ sự khác lạ của anh.

Toàn thân cô run lên, ánh mắt nhìn anh đầy sợ hãi. Cô gái nhỏ như tiểu hồ ly cảm nhận được nguy hiểm, vừa định rút lui thì eo đã bị giữ chặt, kéo sát vào lòng.

"Đừng…"

Bàn tay cô đặt lên vai anh, cố sức đẩy ra, giọng nói khẽ run, như sắp khóc. Đến khi cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt trên cổ, cô mím môi, cố nuốt tiếng kêu trong cổ họng.

Gò má cô đỏ ửng, những nơi anh chạm qua đều nóng rát. Trên xương quai xanh tinh tế đã in đầy những dấu đỏ, như đóa mai đỏ rực nở giữa tuyết trắng.

Hô hấp hỗn loạn, cô cố muốn đẩy anh ra nhưng lại bị ép sát vào hơn. Bất cứ khi nào cô khẽ nhúc nhích, nụ hôn của anh lại trở nên mãnh liệt hơn. Cô tức đến đỏ cả mắt, nước mắt cũng rơi xuống, chỉ đành khẽ gọi tên anh, mong anh có thể dừng lại.

"Anh… Nghiên Tranh…"

Tiếng gọi ấy vang lên giữa thời khắc không thích hợp nhất, chỉ càng làm dấy lên khao khát trong anh.

Anh rời môi khỏi làn da cô, hơi thở nóng rực phả lên dấu hôn còn đỏ. Đôi mắt anh nhuốm ánh đỏ, yết hầu khẽ chuyển động. Sau đó, môi anh lại tiếp tục, dừng lại nơi đường cong mềm mại, để lại một nụ hôn sâu.

Khoảnh khắc đó khiến Trì Lí tê dại cả người, không kìm được phát ra tiếng rên nhẹ.

"Đừng bắt nạt em nữa mà…"

Cô bắt đầu đẩy mạnh hơn, và lần này, anh cũng không cưỡng ép, hơi buông lỏng vòng tay. Hàng mi dài quét nhẹ qua làn da cô, cuối cùng cũng chịu rút lui, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo sơ mi đã tụt đến tận cổ tay cô. Ngón tay anh khẽ nâng lên, áo rơi xuống thảm.

Trì Lí co người lại, vùi đầu vào ngực, như muốn trốn cả thế giới. Lúc này, trên người cô chỉ còn lại chiếc áσ ɭóŧ, váy ôm màu đen càng khiến dáng người trở nên kiều diễm hơn.

Cô vừa trải qua sự thân mật của Kỳ Nghiên Tranh, cơ thể người đàn ông cũng đã có phản ứng, ánh mắt anh lướt qua, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Kích thước thế kia… sau này không biết ai xui xẻo mà gánh cho nổi.

Miễn là không phải cô là được rồi.

Đang mải miết suy nghĩ, bỗng cô cảm thấy bờ vai mình được phủ lên một tấm chăn lông. Vòng tay ôm lấy cô cũng siết lại gần hơn. Kỳ Nghiên Tranh nghiêng đầu, khẽ nói bên tai: “Chuyện không nên nhìn thì đừng nhìn."

Giọng anh khàn khàn, nghe có gì đó lạ lạ, như thể đang cố đè nén một thứ cảm xúc sắp bùng nổ.

Trì Lí tựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp thở hỗn loạn nơi l*иg ngực. Hàng mi khẽ run lên, cô ngoan ngoãn không nói gì, mái tóc mềm để mặc anh vuốt ve, đùa nghịch.

Vài giây sau, đốt ngón tay lạnh áp lên má cô. Kỳ Nghiên Tranh đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt rũ xuống, giọng nói cũng dịu hơn: “Vừa rồi dọa em sợ à?"

Trì Lí rúc trong lòng anh, đầu lắc rồi lại gật, môi đỏ mím chặt, bộ dạng tủi thân lộ rõ.

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.