TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

"Đau không?"

Trì Lí sững người, không dám tin vào mắt mình. Kỳ Nghiên Tranh, người đàn ông có đôi tay đáng giá hàng trăm tỷ, vậy mà đang cúi đầu xoa bóp cổ chân cho cô.

Thấy cô im lặng, anh lại hỏi: “Đau không?"

Lúc này cô mới hoàn hồn, tay vô thức quàng qua cổ anh, giọng nhẹ nhàng: “Anh Nghiên Tranh xoa cho Lí Lí thì không đau nữa rồi."

Kỳ Nghiên Tranh cụp mắt, khẽ cười như không: “Thật sao?"

"Thật mà. Bây giờ Lí Lí đỡ nhiều rồi."

Anh không đáp, nhưng không khí giữa hai người dường như đã dịu xuống đôi chút. Trì Lí nhân cơ hội đó, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái, ánh mắt mang theo chút ấm ức: “Anh vẫn chưa tha thứ cho em à?"

Người đàn ông xoa đầu cô, giọng trầm thấp êm dịu: “Tha thứ chuyện gì?"

Cô ngước lên, chớp mắt: “Là chuyện lần trước… ở quán bar ấy."

"Tôi không giận em."

Trì Lí mím môi, cúi đầu, đôi môi chu lên tủi thân: “Vậy mấy hôm nay anh không để ý tới em… là vì ghét em rồi sao?"

Nói tới đây, cô đưa tay níu lấy vạt áo anh, đôi mắt ngấn lệ, yếu đuối đến đáng thương: “Lí Lí thật sự biết sai rồi mà…"

Bàn tay đang xoa đầu cô khựng lại trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng trượt xuống, dọc theo lưng, cuối cùng dừng lại nơi vòng eo mảnh mai, chỉ cần khẽ siết đã có cảm giác như có thể bẻ gãy.

Anh nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Sai ở đâu?"

Đôi mắt Trì Lí sáng rực, anh chịu nghe cô nói rồi! Lúc này cô cũng chẳng để ý tới tay anh còn đang vuốt ve vòng eo, liền tranh thủ thú nhận: “Sai ở chỗ em không nên lừa anh, không nên tới quán bar, lại còn nhảy nhót lung tung…"

Giọng cô nhỏ nhẹ tha thiết, ánh mắt ngoan ngoãn nhìn anh chằm chằm. Đôi môi khẽ bóng lên như thoa một lớp nước mỏng, ánh mắt lúng liếng yêu kiều khiến người ta không đành lòng trách mắng.

Nhưng trong đầu Kỳ Nghiên Tranh lại hiện lên nụ cười rực rỡ của cô đêm đó ở quán bar, từng bước xoay người, từng chuyển động mềm mại đầy cuốn hút, ánh mắt anh lập tức trầm xuống, u tối như đang dậy sóng.

Ánh nhìn rơi xuống chiếc áo sơ mi ướt đẫm, vóc dáng lả lướt hiện rõ dưới lớp vải.

Khi Trì Lí còn đang ngơ ngác chưa hiểu rõ anh đang nghĩ gì, anh đã giơ tay, ngón tay cong lại, chạm vào cúc áo đầu tiên, giọng khàn khàn trầm thấp: “Cởi ra."

Trì Lí trợn tròn mắt, sống mũi đỏ ửng khẽ rụt lại, cả người như bị lửa nung, vừa nóng vừa khô. Cái gì mà "cởi ra", cô còn đang ướt sũng đây này…

Tên háo sắc!

Hôm nay cô mặc sơ mi trắng kết hợp với váy ôm sát, vóc dáng quyến rũ được tôn lên rõ rệt. Chiếc áo này khác với lần trước cô mặc ở quán bar, khi đó là kiểu cổ đứng thanh thuần, còn hôm nay là cổ chữ V đầy gợi cảm.

Cô khựng lại, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt e dè đối diện với ánh nhìn của anh, tia lửa vô hình lập tức bùng lên, bầu không khí như đang nóng dần lên từng chút.

Ngón tay anh chỉ nhẹ lên phần dây áσ ɭóŧ màu đen lộ ra dưới lớp vải ướt, như đang giục giã.

Trì Lí thấy ánh mắt anh dần tối lại, khi nhìn cô mang theo áp lực lạnh lẽo vô hình, như thể không cho phép bất kỳ sự kháng cự nào. Cô khẽ cắn môi, viền mắt cũng đỏ lên.

Cô không thể khiến Kỳ Nghiên Tranh khó chịu thêm nữa. Nếu anh thật sự bỏ rơi cô, nhiệm vụ về nhà e là chẳng thể hoàn thành.

Thôi thì… cô đành chấp nhận làm một Trì Lí Lí biết nhẫn nhịn, biết chịu đựng vậy!

Chờ đến ngày Kỳ Nghiên Tranh thật lòng yêu cô, xem cô dằn vặt lại anh thế nào!

Sau một hồi do dự, cô cúi đầu, chậm rãi gỡ từng chiếc cúc áo. Động tác chậm chạp đến lạ, như thể trong tay không phải là nút áo mà là than nóng.

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.