0 chữ
Chương 36
Chương 36
Cô hừ nhẹ: “Cái động tác lùi lại nửa bước của cô tôi thấy rõ mồn một, còn dám hỏi nữa à?"
Lúc trước còn hứa kết nghĩa huynh muội gì đó, tình nghĩa chị em toàn là giả, chỉ biết lừa gạt một thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp như cô thôi.
Khúc Chi Ý biết mình đuối lý, vội lải nhải xin lỗi trong điện thoại, cuối cùng cắn răng nói sẽ tặng cô một cái túi hiệu.
Thế là tình bạn mong manh của cả hai mới được vá lại một cách tạm ổn.
Trò chuyện được chừng năm phút, Trì Lí liếc thấy một chiếc xe đang từ tầng hầm chạy ra, liền cúp máy.
Cô bước xuống vài bậc thềm. Mưa vẫn xối xả, dù không có gió lớn nhưng tiếng mưa rơi trên ô dội xuống rất to, lộp bộp liên hồi.
Mặt đường ướt nhẹp, chỉ đi vài bước mà đôi giày đã dính đầy bùn.
Môi mím lại, ánh đèn xe phía trước mỗi lúc một gần.
Cô vừa nghiêng chân tránh thì trượt ngã.
Ô bị gió hất văng ra xa, mái tóc cô lập tức ướt sũng.
Chống tay muốn gượng dậy, nhưng mắt cá chân đau nhói khiến cô không đứng lên được.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng lưng cô run rẩy, gò lưng ngồi dưới mưa.
Dù chật vật đến vậy, cô vẫn là điểm sáng rực rỡ nhất trong cơn mưa đêm.
Bóng lưng ấy, vừa yếu ớt lại vừa cứng cỏi.
Làn da trắng như tuyết bị mưa thấm đẫm, vẻ đẹp tơi tả ấy lại khiến người ta không dời mắt nổi.
Trì Lí cắn môi, ngay lúc sắp bật khóc, một bóng đen che kín đầu cô.
Mưa rơi bị chặn lại…
Là một cây ô màu đen.
Cách cô không xa là đôi giày da đen, ánh mắt cô khẽ ngẩng lên, đôi mắt long lanh nước trong suốt ánh lên vẻ bất lực, đuôi mắt đỏ hoe như chú hồ ly nhỏ bị thương trong đêm tối.
Cô khẽ gọi, giọng mềm yếu như sắp khóc: “Anh Nghiên Tranh…"
Người đàn ông vì một tiếng gọi ấy mà cúi người xuống, ánh mắt lướt qua cổ chân mà cô đang ôm lấy, rồi đưa tay nâng cằm cô lên. Trì Lí bị ép phải đối diện với đôi mắt lạnh lẽo, dữ dằn như băng tuyết ngàn năm.
Ánh mắt anh chuyển động, ngón tay siết chặt hơn, giọng khàn khàn lẫn tức giận, lạnh đến mức run người: “Trì Lí, em nghĩ tôi không làm gì được em à?"
Trì Lí cảm nhận rõ ràng anh đang tức giận, khí thế mạnh mẽ khiến cô sợ hãi đến bật khóc. Một giọt nước mắt rơi đúng vào ngón tay cái của anh. Kỳ Nghiên Tranh thu tay lại, định đứng dậy, nhưng lại bị cô nắm lấy.
"Anh ơi… anh không cần Lí Lí nữa sao?"
Cô gái nhỏ vẫn ngồi dưới nền đất ướt sũng, áo sơ mi trắng bị mưa làm dính sát vào người, thấp thoáng lộ ra đường nét màu tối bên trong. Đôi mắt long lanh phủ đầy nước mắt, gương mặt đáng thương khiến ai nhìn cũng đau lòng.
Kỳ Nghiên Tranh siết chặt quai hàm, cuối cùng vẫn cởϊ áσ khoác, choàng lên người cô rồi bế lên xe.
Lý Văn Hải sớm đã hiểu ý, mở sẵn điều hòa ấm, còn kéo cả vách ngăn lên.
Cô gái nhỏ yếu ớt quá mức, vừa đặt chân vào xe đã hắt hơi liền mấy cái. Ngồi trong lòng Kỳ Nghiên Tranh, người dựa vào đùi anh cứng đờ, chẳng thoải mái chút nào.
Cô muốn xuống, nhưng vừa hé môi nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng của anh liền im bặt. Anh… có vẻ đang không vui.
Trì Lí cũng chẳng hiểu anh đang tức cái gì. Là vì cô ướt sũng thế này làm bẩn đồ anh sao?
Cô cắn môi, đầu óc cứ suy nghĩ mông lung, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt lạnh như băng kia đã rơi xuống cổ chân sưng đỏ của mình.
Ngay khi cảm nhận được ngón tay anh chạm vào mắt cá chân, Trì Lí theo phản xạ muốn rút chân lại nhưng bị anh giữ chặt.
Trong lúc cô vùng vẫy, chiếc giày cao gót rơi ra khỏi chân.
Lúc trước còn hứa kết nghĩa huynh muội gì đó, tình nghĩa chị em toàn là giả, chỉ biết lừa gạt một thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp như cô thôi.
Khúc Chi Ý biết mình đuối lý, vội lải nhải xin lỗi trong điện thoại, cuối cùng cắn răng nói sẽ tặng cô một cái túi hiệu.
Thế là tình bạn mong manh của cả hai mới được vá lại một cách tạm ổn.
Trò chuyện được chừng năm phút, Trì Lí liếc thấy một chiếc xe đang từ tầng hầm chạy ra, liền cúp máy.
Cô bước xuống vài bậc thềm. Mưa vẫn xối xả, dù không có gió lớn nhưng tiếng mưa rơi trên ô dội xuống rất to, lộp bộp liên hồi.
Mặt đường ướt nhẹp, chỉ đi vài bước mà đôi giày đã dính đầy bùn.
Môi mím lại, ánh đèn xe phía trước mỗi lúc một gần.
Ô bị gió hất văng ra xa, mái tóc cô lập tức ướt sũng.
Chống tay muốn gượng dậy, nhưng mắt cá chân đau nhói khiến cô không đứng lên được.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng lưng cô run rẩy, gò lưng ngồi dưới mưa.
Dù chật vật đến vậy, cô vẫn là điểm sáng rực rỡ nhất trong cơn mưa đêm.
Bóng lưng ấy, vừa yếu ớt lại vừa cứng cỏi.
Làn da trắng như tuyết bị mưa thấm đẫm, vẻ đẹp tơi tả ấy lại khiến người ta không dời mắt nổi.
Trì Lí cắn môi, ngay lúc sắp bật khóc, một bóng đen che kín đầu cô.
Mưa rơi bị chặn lại…
Là một cây ô màu đen.
Cách cô không xa là đôi giày da đen, ánh mắt cô khẽ ngẩng lên, đôi mắt long lanh nước trong suốt ánh lên vẻ bất lực, đuôi mắt đỏ hoe như chú hồ ly nhỏ bị thương trong đêm tối.
Cô khẽ gọi, giọng mềm yếu như sắp khóc: “Anh Nghiên Tranh…"
Ánh mắt anh chuyển động, ngón tay siết chặt hơn, giọng khàn khàn lẫn tức giận, lạnh đến mức run người: “Trì Lí, em nghĩ tôi không làm gì được em à?"
Trì Lí cảm nhận rõ ràng anh đang tức giận, khí thế mạnh mẽ khiến cô sợ hãi đến bật khóc. Một giọt nước mắt rơi đúng vào ngón tay cái của anh. Kỳ Nghiên Tranh thu tay lại, định đứng dậy, nhưng lại bị cô nắm lấy.
"Anh ơi… anh không cần Lí Lí nữa sao?"
Cô gái nhỏ vẫn ngồi dưới nền đất ướt sũng, áo sơ mi trắng bị mưa làm dính sát vào người, thấp thoáng lộ ra đường nét màu tối bên trong. Đôi mắt long lanh phủ đầy nước mắt, gương mặt đáng thương khiến ai nhìn cũng đau lòng.
Lý Văn Hải sớm đã hiểu ý, mở sẵn điều hòa ấm, còn kéo cả vách ngăn lên.
Cô gái nhỏ yếu ớt quá mức, vừa đặt chân vào xe đã hắt hơi liền mấy cái. Ngồi trong lòng Kỳ Nghiên Tranh, người dựa vào đùi anh cứng đờ, chẳng thoải mái chút nào.
Cô muốn xuống, nhưng vừa hé môi nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng của anh liền im bặt. Anh… có vẻ đang không vui.
Trì Lí cũng chẳng hiểu anh đang tức cái gì. Là vì cô ướt sũng thế này làm bẩn đồ anh sao?
Cô cắn môi, đầu óc cứ suy nghĩ mông lung, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt lạnh như băng kia đã rơi xuống cổ chân sưng đỏ của mình.
Ngay khi cảm nhận được ngón tay anh chạm vào mắt cá chân, Trì Lí theo phản xạ muốn rút chân lại nhưng bị anh giữ chặt.
Trong lúc cô vùng vẫy, chiếc giày cao gót rơi ra khỏi chân.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
