0 chữ
Chương 34
Chương 34
Năm 15 tuổi, bị ném vào “núi Sói”, đối mặt với bầy sói hoang được huấn luyện đặc biệt. Ánh mắt anh khi ấy chẳng có chút sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn đám thú hoang gào thét. Từ thời điểm đó, sự nguy hiểm trong người anh như được khơi dậy, mạnh mẽ đến mức khiến người khác lạnh sống lưng.
Cảnh tượng giằng co với bầy sói truyền về qua màn hình giám sát, máu me khắp nơi khiến không ít người phải quay mặt nôn mửa.
Khi bước ra khỏi đó, Kỳ Nghiên Tranh gần như chỉ còn nửa cái mạng. Trên người đầy vết cắn xé, máu tươi không ngừng tuôn chảy. Một thiếu niên đầy thương tích, vậy mà vẫn kiên cường vượt qua được thử thách.
Sự tàn nhẫn như sấm sét ấy, là điều đã ăn sâu vào máu anh từ thuở nhỏ.
Từ đó về sau, Kỳ Nghiên Tranh hoàn toàn biến thành thái tử gia hung bạo và máu lạnh của Kỳ gia. Chẳng ai dám có gan khıêυ khí©h anh nữa.
Thời gian trôi qua, ở cả Cảng Thành này, chẳng có thứ gì là Kỳ Nghiên Tranh muốn mà không lấy được. Anh mưu trí, lạnh lùng, đã để mắt đến cái gì thì tuyệt đối không để người khác chạm vào dù chỉ một tấc.
Giờ thì anh hoàn toàn coi Trì Lí là của riêng mình, chiếm hữu cô như bản năng. Còn với Trì Lí mà nói, đó là may mắn… hay bất hạnh?
Lý Văn Hải khẽ thở dài. Một kẻ như Kỳ Nghiên Tranh, gϊếŧ người không chớp mắt, biếи ŧɦái đến mức đáng sợ như vậy, Trì Lí mà cũng dám chọc vào, gan cô quả thật không nhỏ.
Chỉ là không biết sau này, cô gái nhỏ ấy có hối hận không…
Sau này, Trì Lí ôm eo lảo đảo, nhìn mình trong gương đầy vết hôn, chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt: “Hối hận đến không thể hối hận hơn nữa rồi…"
8 giờ tối, đến giờ tan làm.
Kể từ sau khi bị Kỳ Nghiên Tranh lạnh nhạt, chuyện này đã trở thành đề tài để không ít người bàn tán sau lưng. Công việc của Trì Lí vì thế mà cũng nhiều thêm. Cô không nói gì, coi như chuộc lỗi cho mấy ngày trước mải chơi game trong giờ làm.
Xử lý xong việc cuối cùng, Trì Lí nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa, cả văn phòng đã vắng tanh. Cô liếc thấy phòng tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn.
Mắt đảo một vòng, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ cả, khóe môi cô cong lên, ý nghĩ vừa nảy ra đã bước thẳng tới văn phòng Kỳ Nghiên Tranh.
Vừa đẩy cửa bước vào, anh chỉ ngẩng đầu liếc một cái, rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, miệng lẩm bẩm gì đó bằng thứ tiếng nước ngoài khó hiểu. Khi Trì Lí tiến đến gần, giao diện máy tính liền tự động chuyển sang màn hình khác.
"Anh Nghiên Tranh…"
Cô gọi khẽ một tiếng, âm điệu mềm mịn như rót mật, cố tình nhấn nhá như làm nũng. Thấy khuôn mặt anh lộ vẻ mỏi mệt, cô liền nghiêng người, đặt tay lên vai anh xoa nhẹ.
Kỳ Nghiên Tranh cụp mắt nhìn xuống. Bàn tay nhỏ mềm mại của cô bóp lên cơ bắp cứng rắn chẳng khác gì đang gãi ngứa. Mùi hương đặc trưng trên người cô xộc vào mũi, ngọt ngào quyến rũ đến mức khiến cổ họng anh khẽ căng lên.
Trì Lí tiếp tục nhỏ giọng: “Anh Nghiên Tranh, bên ngoài đang mưa… em không mang ô. Em có thể đi nhờ xe anh không?"
Kỳ Nghiên Tranh thu lại ánh nhìn, liếc thấy có người vừa bước vào lại quay ra ngoài, liền cất tiếng: “Lý Văn Hải, lấy cho cô ấy một cái ô."
Câu nói lạnh lùng dứt khoát vang lên, Lý Văn Hải lập tức xoay người rời đi lấy ô.
Bàn tay đang xoa vai anh của Trì Lí khựng lại. Cô trừng mắt nhìn bóng lưng anh, tức đến mức muốn giơ tay đấm vài cú. Trái một cú, phải một cú, trông cực kỳ bất mãn.
Đầu óc Kỳ Nghiên Tranh chắc chắn có vấn đề. Một mỹ nhân như cô muốn anh đưa về mà anh cũng từ chối. Não anh chứa toàn nước hay gì vậy!
Cảnh tượng giằng co với bầy sói truyền về qua màn hình giám sát, máu me khắp nơi khiến không ít người phải quay mặt nôn mửa.
Khi bước ra khỏi đó, Kỳ Nghiên Tranh gần như chỉ còn nửa cái mạng. Trên người đầy vết cắn xé, máu tươi không ngừng tuôn chảy. Một thiếu niên đầy thương tích, vậy mà vẫn kiên cường vượt qua được thử thách.
Sự tàn nhẫn như sấm sét ấy, là điều đã ăn sâu vào máu anh từ thuở nhỏ.
Từ đó về sau, Kỳ Nghiên Tranh hoàn toàn biến thành thái tử gia hung bạo và máu lạnh của Kỳ gia. Chẳng ai dám có gan khıêυ khí©h anh nữa.
Giờ thì anh hoàn toàn coi Trì Lí là của riêng mình, chiếm hữu cô như bản năng. Còn với Trì Lí mà nói, đó là may mắn… hay bất hạnh?
Lý Văn Hải khẽ thở dài. Một kẻ như Kỳ Nghiên Tranh, gϊếŧ người không chớp mắt, biếи ŧɦái đến mức đáng sợ như vậy, Trì Lí mà cũng dám chọc vào, gan cô quả thật không nhỏ.
Chỉ là không biết sau này, cô gái nhỏ ấy có hối hận không…
Sau này, Trì Lí ôm eo lảo đảo, nhìn mình trong gương đầy vết hôn, chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt: “Hối hận đến không thể hối hận hơn nữa rồi…"
8 giờ tối, đến giờ tan làm.
Kể từ sau khi bị Kỳ Nghiên Tranh lạnh nhạt, chuyện này đã trở thành đề tài để không ít người bàn tán sau lưng. Công việc của Trì Lí vì thế mà cũng nhiều thêm. Cô không nói gì, coi như chuộc lỗi cho mấy ngày trước mải chơi game trong giờ làm.
Mắt đảo một vòng, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ cả, khóe môi cô cong lên, ý nghĩ vừa nảy ra đã bước thẳng tới văn phòng Kỳ Nghiên Tranh.
Vừa đẩy cửa bước vào, anh chỉ ngẩng đầu liếc một cái, rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, miệng lẩm bẩm gì đó bằng thứ tiếng nước ngoài khó hiểu. Khi Trì Lí tiến đến gần, giao diện máy tính liền tự động chuyển sang màn hình khác.
"Anh Nghiên Tranh…"
Cô gọi khẽ một tiếng, âm điệu mềm mịn như rót mật, cố tình nhấn nhá như làm nũng. Thấy khuôn mặt anh lộ vẻ mỏi mệt, cô liền nghiêng người, đặt tay lên vai anh xoa nhẹ.
Kỳ Nghiên Tranh cụp mắt nhìn xuống. Bàn tay nhỏ mềm mại của cô bóp lên cơ bắp cứng rắn chẳng khác gì đang gãi ngứa. Mùi hương đặc trưng trên người cô xộc vào mũi, ngọt ngào quyến rũ đến mức khiến cổ họng anh khẽ căng lên.
Kỳ Nghiên Tranh thu lại ánh nhìn, liếc thấy có người vừa bước vào lại quay ra ngoài, liền cất tiếng: “Lý Văn Hải, lấy cho cô ấy một cái ô."
Câu nói lạnh lùng dứt khoát vang lên, Lý Văn Hải lập tức xoay người rời đi lấy ô.
Bàn tay đang xoa vai anh của Trì Lí khựng lại. Cô trừng mắt nhìn bóng lưng anh, tức đến mức muốn giơ tay đấm vài cú. Trái một cú, phải một cú, trông cực kỳ bất mãn.
Đầu óc Kỳ Nghiên Tranh chắc chắn có vấn đề. Một mỹ nhân như cô muốn anh đưa về mà anh cũng từ chối. Não anh chứa toàn nước hay gì vậy!
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
