TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Mà Trì Lí, người con gái đầu tiên được công khai bên anh, mềm mại yếu đuối như dây leo. Cô ta luôn nghĩ Trì Lí trước mặt anh chẳng khác gì một đóa hoa dịu dàng, được nuông chiều như búp bê sứ, kết quả là gì?

Bị bắt gặp trong quán bar nhảy điên cuồng với đàn ông khác, chuyện này chưa đầy một tiếng đã lan khắp giới, ai cũng bàn tán xem liệu Trì Lí có bị đá thẳng không.

Dù gì thì với tính cách bá đạo như Kỳ Nghiên Tranh, việc giữ Trì Lí bên cạnh chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú, thấy cô xinh đẹp, ngoan ngoãn nên nuôi chơi như thú cưng. Một người đàn ông quyền cao chức trọng như vậy, nuôi một "chim hoàng yến" để tiêu khiển cũng chẳng có gì lạ.

Giờ con chim nhỏ ấy lại bắt đầu phản nghịch sau lưng anh?

Nếu không thuần hóa được thì… cũng chỉ là món đồ chơi bị bỏ đi mà thôi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trịnh Thư Tình càng thêm trào phúng. Cô ta khoanh tay, liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của Trì Lí, môi cong lạnh lẽo.

Thật sự nghĩ là được ngài ấy cho cái danh phận thì có thể làm trời làm đất à?

Chẳng qua cũng chỉ là món đồ giải sầu thôi.

Trì Lí bị chặn đường, chẳng cần đoán cũng biết trong đầu Trịnh Thư Tình đang nghĩ gì, mặt mũi cô ta hiện đầy vẻ hả hê. Nhưng lúc này, Trì Lí vẫn chưa chính thức nhận "lệnh chia tay", nên chưa tới lượt Trịnh Thư Tình cười đắc thắng ở đây.

Cô khẽ hừ một tiếng, khí thế bỗng dâng lên, còn lấn át cả đối phương. Đôi mắt sáng long lanh liếc nhẹ, cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô ta, nghiêng đầu ghé sát, giọng nói dịu dàng vang bên tai: “Trịnh Thư Tình…"

Cô cố ý ngừng lại, vừa đúng lúc Trịnh Thư Tình định hất tay ra thì nghe thấy cô thì thầm tiếp: “Cô cười… xấu quá."

Một câu nhẹ như gió, mềm mại như tơ, nhưng lại tràn đầy khinh bỉ.

Nụ cười của Trịnh Thư Tình lập tức cứng đờ, giận đến trợn mắt: “Trì Lí!"

Trì Lí lại mỉm cười rực rỡ, lùi về sau nửa bước, ngón tay đặt lên môi khẽ "suỵt" một tiếng: “Suỵt, cái giọng the thé của cô, tốt nhất đừng để anh Nghiên Tranh nghe thấy."

Còn dám gọi "anh Nghiên Tranh" đầy ngọt ngào như thế, bộ dáng thì thong dong tự tin, chẳng hề giống người sắp bị đá.

Trịnh Thư Tình tức đến nghiến răng, hạ thấp giọng mắng: “Cô cứ chờ mà bị đá đi!"

Kỳ Nghiên Tranh vốn chẳng hề thật lòng, thái độ lạnh nhạt thế kia chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Ba phút nhiệt tình của anh đã hết sạch từ lâu rồi.

Cô ta chỉ chờ Trì Lí thất sủng, bị đuổi khỏi công ty như một con chó mất chủ.

Đến lúc đó xem cô còn kiêu ngạo nổi không!

Cô ta giậm mạnh đôi giày cao gót lên sàn, bước đi đầy bực tức.

Nhìn theo bóng lưng hằn học ấy, Trì Lí khẽ lắc đầu.

Chỉ tiếc là, cái cảm giác đắc ý này chẳng duy trì được bao lâu.

Liên tiếp ba ngày, Kỳ Nghiên Tranh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với cô. Không chia tay, nhưng cũng không gọi điện, càng không đưa cô về nhà. Cả người anh như phủ một tầng sương lạnh.

Lần này, khi đem cà phê đến cho anh, Trì Lí đứng ngoài cửa hít sâu mấy lần mới dám đưa tay gõ cửa.

Cô đặt tách cà phê mới pha lên bàn, rồi tiện tay cầm lấy ly cà phê đã mang vào từ hai tiếng trước. Phát hiện anh vẫn chưa uống một giọt nào, Trì Lí khẽ ngẩng đầu, lén liếc người đàn ông có gương mặt điển trai mà lạnh lùng trước mắt, mím môi không biết nên nói gì. Hàng mi dài khẽ run, ánh mắt bối rối.

Kỳ Nghiên Tranh không nói lời nào, nhưng áp lực vô hình tỏa ra từ người anh đủ khiến người khác không dám cử động. Cuối cùng, Trì Lí không mở miệng nữa, trong ngực nghẹn lại như bị chặn đứng. Chẳng kịp nói lấy một câu, cô lặng lẽ bưng ly cà phê quay người đi ra ngoài.

2

0

2 tuần trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.