0 chữ
Chương 31
Chương 31
Hệ thống:
[Ơ… Chị từng phục vụ Diêm Vương à?]
Trì Lí: “Cút đi!"
Bị anh lạnh nhạt đến mức không còn đường lui, Trì Lí cũng biết điều buông tay ra, sợ lại chọc anh nổi cáu rồi bị ném thẳng ra khỏi phòng.
Được, giận thì cứ giận, mắc mớ gì tới cô chứ?
Nhưng là một nữ chính chuyên nghiệp, cô không thể bỏ qua cơ hội phát huy công lao dậy sớm làm bữa sáng.
Cô khẽ ho một tiếng, đưa ngón tay bị phồng nhẹ vì nước nóng đến trước mặt anh, giọng yếu đi rõ rệt như thể đang cầu chút thương xót: “Anh Nghiên Tranh, em vì làm bữa sáng cho anh mà tay cũng bị bỏng đỏ cả rồi…"
Thế mà người đàn ông kia vẫn bất động như băng giá trên đỉnh núi tuyết. Mặc cô diễn bao nhiêu trò, trái tim kia cũng không động một li. Không một chút cảm thông, chẳng có lấy một tia mềm lòng.
Trì Lí đành rụt tay lại, ánh mắt thoáng buồn, lặng lẽ cúi đầu.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Sau khi được cho phép, Trịnh Thư Tình bước vào, môi nở nụ cười chuẩn mực, lộ cả tám chiếc răng trắng đều, bước chân nhẹ nhàng như đang dạo sân khấu.
Vừa nhìn thấy Trì Lí đang đứng bên cạnh Kỳ Nghiên Tranh với vẻ mặt u ám, nụ cười trong mắt cô ta càng sâu thêm, như thể đang hân hoan nói:
Đáng đời!
Ánh mắt cô ta liếc qua tay Trì Lí vẫn còn đang đặt trên cánh tay người đàn ông. Cằm khẽ nhướn lên, nơi đáy mắt hiện rõ sự ghen tỵ.
Bởi vì cô ta không giống Trì Lí. Cô ta chỉ có thể đứng ở phía đối diện anh, không thể có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào. Thậm chí, chút tình cảm giấu trong lòng cũng không dám để lộ. Với người đàn ông máu lạnh vô tình này, nếu bị anh phát hiện, có khi ngay cả cơ hội ở bên cạnh cũng chẳng còn.
Trịnh Thư Tình cầm lấy tập tài liệu vừa được anh ký tên. Dù Kỳ Nghiên Tranh không nhìn cô ta lấy một lần, cô ta vẫn giữ nụ cười đúng mực trên môi.
Trì Lí thu ánh mắt lại, dừng ở ly cà phê trên bàn mà anh mới chỉ uống một ngụm. Đang thất thần, cô nghe thấy giọng Trịnh Thư Tình vang lên: “Trì tiểu thư, bên phòng thư ký còn vài việc cần cô xử lý. Chúng ta cùng ra ngoài nhé?"
Thoạt nghe thì có vẻ chỉ là một câu hỏi bình thường, thậm chí còn mang chút khách khí, nhưng Trì Lí thừa biết, Trịnh Thư Tình đang cố tình khơi ra chuyện cô lười biếng, còn khéo léo châm chọc thân phận "đặc biệt" của cô ở bộ phận thư ký.
Trì Lí khẽ nhếch môi, cười lạnh.
Hồi trước sao chưa thấy Trịnh Thư Tình gọi cô là "Trì tiểu thư" cho khách khí thế?
Cô không bỏ lỡ ánh nhìn trào phúng kia, liếc sang Kỳ Nghiên Tranh. Người đàn ông ấy đang nhấp cà phê do cô pha, không nói gì, cũng chẳng nhìn cô, nhưng im lặng như vậy lại là sự mặc nhiên.
Trì Lí siết chặt tay.
Trong bụng âm thầm chửi một câu: "Tên câm thối."
Muốn chiến tranh lạnh đúng không? Cô xem ai chịu đựng được lâu hơn ai!
Cô xoay người rời đi, môi mím chặt, rõ ràng là đang giận dỗi. Cảnh tượng này khiến Trịnh Thư Tình hả hê ra mặt. Nhìn bóng lưng Trì Lí, cô ta cũng quay sang Kỳ Nghiên Tranh dịu giọng: “Ngài Kỳ, tôi cũng xin phép ra ngoài một chút."
Kỳ Nghiên Tranh không trả lời.
Không rõ có phải ảo giác không, nhưng cô ta luôn cảm thấy không khí quanh mình như nặng nề hơn.
Trì Lí còn chưa quay về đến bộ phận thư ký thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Trịnh Thư Tình đuổi kịp, mặt cười đến tận mang tai.
Trong giới, cái tên Kỳ Nghiên Tranh gần như là từ khóa hot, thủ đoạn tàn độc, chiếm hữu cực mạnh, bất kể là người hay đồ vật, một khi đã dán nhãn thuộc về anh, thì đều phải ngoan ngoãn mà nghe lời.
[Ơ… Chị từng phục vụ Diêm Vương à?]
Trì Lí: “Cút đi!"
Bị anh lạnh nhạt đến mức không còn đường lui, Trì Lí cũng biết điều buông tay ra, sợ lại chọc anh nổi cáu rồi bị ném thẳng ra khỏi phòng.
Được, giận thì cứ giận, mắc mớ gì tới cô chứ?
Nhưng là một nữ chính chuyên nghiệp, cô không thể bỏ qua cơ hội phát huy công lao dậy sớm làm bữa sáng.
Cô khẽ ho một tiếng, đưa ngón tay bị phồng nhẹ vì nước nóng đến trước mặt anh, giọng yếu đi rõ rệt như thể đang cầu chút thương xót: “Anh Nghiên Tranh, em vì làm bữa sáng cho anh mà tay cũng bị bỏng đỏ cả rồi…"
Thế mà người đàn ông kia vẫn bất động như băng giá trên đỉnh núi tuyết. Mặc cô diễn bao nhiêu trò, trái tim kia cũng không động một li. Không một chút cảm thông, chẳng có lấy một tia mềm lòng.
Trì Lí đành rụt tay lại, ánh mắt thoáng buồn, lặng lẽ cúi đầu.
Vừa nhìn thấy Trì Lí đang đứng bên cạnh Kỳ Nghiên Tranh với vẻ mặt u ám, nụ cười trong mắt cô ta càng sâu thêm, như thể đang hân hoan nói:
Đáng đời!
Ánh mắt cô ta liếc qua tay Trì Lí vẫn còn đang đặt trên cánh tay người đàn ông. Cằm khẽ nhướn lên, nơi đáy mắt hiện rõ sự ghen tỵ.
Bởi vì cô ta không giống Trì Lí. Cô ta chỉ có thể đứng ở phía đối diện anh, không thể có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào. Thậm chí, chút tình cảm giấu trong lòng cũng không dám để lộ. Với người đàn ông máu lạnh vô tình này, nếu bị anh phát hiện, có khi ngay cả cơ hội ở bên cạnh cũng chẳng còn.
Trì Lí thu ánh mắt lại, dừng ở ly cà phê trên bàn mà anh mới chỉ uống một ngụm. Đang thất thần, cô nghe thấy giọng Trịnh Thư Tình vang lên: “Trì tiểu thư, bên phòng thư ký còn vài việc cần cô xử lý. Chúng ta cùng ra ngoài nhé?"
Thoạt nghe thì có vẻ chỉ là một câu hỏi bình thường, thậm chí còn mang chút khách khí, nhưng Trì Lí thừa biết, Trịnh Thư Tình đang cố tình khơi ra chuyện cô lười biếng, còn khéo léo châm chọc thân phận "đặc biệt" của cô ở bộ phận thư ký.
Trì Lí khẽ nhếch môi, cười lạnh.
Hồi trước sao chưa thấy Trịnh Thư Tình gọi cô là "Trì tiểu thư" cho khách khí thế?
Cô không bỏ lỡ ánh nhìn trào phúng kia, liếc sang Kỳ Nghiên Tranh. Người đàn ông ấy đang nhấp cà phê do cô pha, không nói gì, cũng chẳng nhìn cô, nhưng im lặng như vậy lại là sự mặc nhiên.
Trong bụng âm thầm chửi một câu: "Tên câm thối."
Muốn chiến tranh lạnh đúng không? Cô xem ai chịu đựng được lâu hơn ai!
Cô xoay người rời đi, môi mím chặt, rõ ràng là đang giận dỗi. Cảnh tượng này khiến Trịnh Thư Tình hả hê ra mặt. Nhìn bóng lưng Trì Lí, cô ta cũng quay sang Kỳ Nghiên Tranh dịu giọng: “Ngài Kỳ, tôi cũng xin phép ra ngoài một chút."
Kỳ Nghiên Tranh không trả lời.
Không rõ có phải ảo giác không, nhưng cô ta luôn cảm thấy không khí quanh mình như nặng nề hơn.
Trì Lí còn chưa quay về đến bộ phận thư ký thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Trịnh Thư Tình đuổi kịp, mặt cười đến tận mang tai.
Trong giới, cái tên Kỳ Nghiên Tranh gần như là từ khóa hot, thủ đoạn tàn độc, chiếm hữu cực mạnh, bất kể là người hay đồ vật, một khi đã dán nhãn thuộc về anh, thì đều phải ngoan ngoãn mà nghe lời.
2
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
