0 chữ
Chương 30
Chương 30
Trì Lí bật dậy như bật lò xo, không cẩn thận đập đầu vào kính xe cốp một cái, nhíu mày đau điếng.
Vẻ mặt ướŧ áŧ đáng thương ấy vừa vặn bị Lý Văn Hải bắt gặp qua gương chiếu hậu.
Trong lòng anh ta âm thầm cảm thán:
Trì tiểu thư thật sự rất yêu ngài Kỳ, khóc đến thế này…
Khóc đáng thương như vậy, mà người khiến cô đau lòng kia còn đang ung dung trong phòng VIP, nhấm nháp rượu vang giá cả trăm triệu.
Lý Văn Hải lại liếc nhìn Trì Lí lần nữa, trong mắt đong đầy thương cảm.
Trì Lí không biết anh ta đang nghĩ gì, chỉ mím môi cười nhạt.
Lý Văn Hải:
Cô ấy đau lòng đến thế còn gượng cười với mình, đúng là một cô gái kiên cường.
Trì Lí nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên lo lắng.
Lẽ nào chỉ vì chuyện nhỏ như thế mà Kỳ Nghiên Tranh định chia tay cô thật sao?
Không được. Cô cảm thấy mình vẫn có thể cứu vãn tình hình.
Vậy nên sáng sớm hôm sau, cô lập tức dậy thật sớm, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng yêu thương cho anh.
Tay nghề bếp núc của cô không tệ, bánh quy nướng ra đủ kiểu xinh xắn, cuối cùng còn nấu thêm một bát mì sợi nóng hổi.
Sau khi bày biện xong, Trì Lí nhìn thành quả của mình, khóe môi cong cong đầy đắc ý.
Đường đường là người cầm quyền Kỳ gia, sơn hào hải vị chắc đã ăn chán rồi. Bữa sáng tràn đầy tình cảm chân thành như này, biết đâu ăn xong tâm trạng anh lại tốt hơn.
Là nam chính thì phải có khí độ chứ, đúng không nào?
Hệ thống:
[Không ngờ trên đời thật sự có người mơ giữa ban ngày.]
Trì Lí lười đáp lời nó, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi đóng gói cẩn thận mọi thứ mang đến công ty.
Lúc đến nơi, Kỳ Nghiên Tranh vẫn chưa tới.
Cô liền ngồi chờ sẵn trong văn phòng.
Vừa nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay nhẹ, Trì Lí lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía người đàn ông. Sắc mặt ngoan ngoãn đến không thể ngoan hơn, cô bưng bữa sáng hình trái tim đã chuẩn bị từ sớm, tiến đến trước mặt anh, giọng dịu dàng như gió sớm: “Anh Nghiên Tranh, đây là bữa sáng em dậy sớm làm cho anh, thử một chút nhé?"
Kỳ Nghiên Tranh lướt ngang qua cô, ngồi xuống ghế, giọng nhàn nhạt như gió thoảng: “Ăn rồi."
Nét mặt Trì Lí khựng lại trong một giây. Rõ ràng anh vẫn còn giận chuyện tối qua. Cô đã nhắn tin nói sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh, vậy mà anh không thèm hồi âm. Giờ đây, câu trả lời kia cũng chẳng khác gì một lời từ chối.
Anh cúi đầu xem tài liệu trên bàn, góc nghiêng sắc nét như được điêu khắc. Ánh sáng rọi nhẹ qua khiến từng đường nét thêm hoàn hảo đến tột cùng. Môi mím chặt, không buồn ngẩng đầu, chỉ hờ hững nói: “Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi."
Tim Trì Lí chùng xuống một nhịp, anh đang đuổi cô.
Cô vội bước đến gần, tay đặt nhẹ lên cánh tay anh. Thấy anh không gạt ra, cô càng siết chặt hơn, giọng nói mang theo chút khẩn thiết: “Anh Nghiên Tranh, chuyện tối qua em thật sự biết sai rồi. Em không nên vì tò mò mà đi bar với bạn, càng không nên nhảy nhót, lại càng không nên nói dối anh. Em nhận lỗi thật mà…"
Cô lặng lẽ quan sát phản ứng trên gương mặt anh. Nhưng anh vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt đen trầm tĩnh, không chút gợn sóng, chỉ khẽ "ừ" một tiếng hờ hững như thể những lời cô nói hoàn toàn vô nghĩa.
Cô lại gắng gượng: “Em hứa sẽ không có lần sau."
Đáp lại vẫn chỉ là một tiếng "ừ" lạnh nhạt. Như thể môi anh bị niêm phong, không muốn nói thêm một chữ nào.
Trì Lí (nội tâm):
Tốt lắm, chơi trò mặt lạnh đúng không? Tôi đã cúi đầu nhận lỗi đến mức này rồi, anh còn muốn gì nữa? Đến cả Diêm Vương cũng chưa chắc khó chiều như anh!
Vẻ mặt ướŧ áŧ đáng thương ấy vừa vặn bị Lý Văn Hải bắt gặp qua gương chiếu hậu.
Trong lòng anh ta âm thầm cảm thán:
Trì tiểu thư thật sự rất yêu ngài Kỳ, khóc đến thế này…
Khóc đáng thương như vậy, mà người khiến cô đau lòng kia còn đang ung dung trong phòng VIP, nhấm nháp rượu vang giá cả trăm triệu.
Lý Văn Hải lại liếc nhìn Trì Lí lần nữa, trong mắt đong đầy thương cảm.
Trì Lí không biết anh ta đang nghĩ gì, chỉ mím môi cười nhạt.
Lý Văn Hải:
Cô ấy đau lòng đến thế còn gượng cười với mình, đúng là một cô gái kiên cường.
Trì Lí nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên lo lắng.
Lẽ nào chỉ vì chuyện nhỏ như thế mà Kỳ Nghiên Tranh định chia tay cô thật sao?
Vậy nên sáng sớm hôm sau, cô lập tức dậy thật sớm, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng yêu thương cho anh.
Tay nghề bếp núc của cô không tệ, bánh quy nướng ra đủ kiểu xinh xắn, cuối cùng còn nấu thêm một bát mì sợi nóng hổi.
Sau khi bày biện xong, Trì Lí nhìn thành quả của mình, khóe môi cong cong đầy đắc ý.
Đường đường là người cầm quyền Kỳ gia, sơn hào hải vị chắc đã ăn chán rồi. Bữa sáng tràn đầy tình cảm chân thành như này, biết đâu ăn xong tâm trạng anh lại tốt hơn.
Là nam chính thì phải có khí độ chứ, đúng không nào?
Hệ thống:
[Không ngờ trên đời thật sự có người mơ giữa ban ngày.]
Trì Lí lười đáp lời nó, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi đóng gói cẩn thận mọi thứ mang đến công ty.
Lúc đến nơi, Kỳ Nghiên Tranh vẫn chưa tới.
Vừa nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay nhẹ, Trì Lí lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía người đàn ông. Sắc mặt ngoan ngoãn đến không thể ngoan hơn, cô bưng bữa sáng hình trái tim đã chuẩn bị từ sớm, tiến đến trước mặt anh, giọng dịu dàng như gió sớm: “Anh Nghiên Tranh, đây là bữa sáng em dậy sớm làm cho anh, thử một chút nhé?"
Kỳ Nghiên Tranh lướt ngang qua cô, ngồi xuống ghế, giọng nhàn nhạt như gió thoảng: “Ăn rồi."
Nét mặt Trì Lí khựng lại trong một giây. Rõ ràng anh vẫn còn giận chuyện tối qua. Cô đã nhắn tin nói sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh, vậy mà anh không thèm hồi âm. Giờ đây, câu trả lời kia cũng chẳng khác gì một lời từ chối.
Anh cúi đầu xem tài liệu trên bàn, góc nghiêng sắc nét như được điêu khắc. Ánh sáng rọi nhẹ qua khiến từng đường nét thêm hoàn hảo đến tột cùng. Môi mím chặt, không buồn ngẩng đầu, chỉ hờ hững nói: “Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi."
Cô vội bước đến gần, tay đặt nhẹ lên cánh tay anh. Thấy anh không gạt ra, cô càng siết chặt hơn, giọng nói mang theo chút khẩn thiết: “Anh Nghiên Tranh, chuyện tối qua em thật sự biết sai rồi. Em không nên vì tò mò mà đi bar với bạn, càng không nên nhảy nhót, lại càng không nên nói dối anh. Em nhận lỗi thật mà…"
Cô lặng lẽ quan sát phản ứng trên gương mặt anh. Nhưng anh vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt đen trầm tĩnh, không chút gợn sóng, chỉ khẽ "ừ" một tiếng hờ hững như thể những lời cô nói hoàn toàn vô nghĩa.
Cô lại gắng gượng: “Em hứa sẽ không có lần sau."
Đáp lại vẫn chỉ là một tiếng "ừ" lạnh nhạt. Như thể môi anh bị niêm phong, không muốn nói thêm một chữ nào.
Trì Lí (nội tâm):
Tốt lắm, chơi trò mặt lạnh đúng không? Tôi đã cúi đầu nhận lỗi đến mức này rồi, anh còn muốn gì nữa? Đến cả Diêm Vương cũng chưa chắc khó chiều như anh!
3
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
