0 chữ
Chương 29
Chương 29
Cô len lén nhìn gương mặt anh. Gương mặt ấy không biểu cảm, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không đoán nổi là đang giận hay không. Chỉ thấy ngón tay anh vẫn đang xoay chiếc nhẫn ngọc, như đang kiềm chế gì đó.
"Anh Nghiên Tranh… em có thể giải thích mà, đừng giận được không?"
Anh để mặc bàn tay mềm mại của cô len vào lòng bàn tay mình, không nắm chặt, cũng không gạt ra. Đôi mày khẽ giãn ra, thang máy cũng đến nơi.
Trì Lí lặng lẽ đi theo anh ra ngoài.
Kỳ Nghiên Tranh đứng trước chậu cây cảnh ở hành lang, cúi người giúp cô cài lại mấy chiếc nút áo. Khi ngón tay anh lướt qua vùng da bụng, hơi lạnh từ đầu ngón khiến cô rùng mình.
Da thịt dưới lớp áo mỏng như rung lên theo từng nhịp chạm.
Trì Lí thấy tai mình nóng ran, lông mi run khẽ. Chỉ vài giây sau, chiếc áo đã được cài chỉnh tề, ngón tay anh cũng rời khỏi da cô.
Cô hoàn hồn lại, đầu óc có phần chậm chạp. Không ngờ anh vẫn còn tâm trí giúp cô chỉnh lại áo quần, vậy chắc… chưa đến mức quá tức giận?
Mang theo chút hy vọng mong manh, cô mím môi định mở miệng thì giọng nam mỏng lạnh bất ngờ rơi xuống từ đỉnh đầu: “Ở đây đợi Lý Văn Hải."
Nghe vậy là muốn để Lý Văn Hải đưa cô về?
Nói xong, Kỳ Nghiên Tranh thu lại ánh mắt, vừa xoay người thì từ phía sau, cô gái đã vòng tay ôm chặt lấy anh.
Cách một lớp sơ mi mỏng, nhiệt độ cơ thể hai người lặng lẽ truyền qua nhau.
Cô áp mặt vào lưng anh, giọng khàn khàn khẽ cất: “Em có thể lên với anh không? Em không muốn về nhà."
Cô đang cố níu kéo.
Kỳ Nghiên Tranh lúc này không tức giận cũng chẳng vui vẻ, kiểu trầm lặng này mới là đáng sợ nhất. Càng bình thản, tim cô càng cuống cuồng bất an.
Đôi mắt anh thẫm lại, ánh đen như mực.
Cô đứng quá gần, phần mềm mại áp sát lưng anh, mùi rượu thoang thoảng xen lẫn hương đào quen thuộc từ cơ thể cô len vào khứu giác, khiến yết hầu anh khẽ động.
Anh hạ giọng một chút: “Trì Lí."
Chỉ gọi tên thôi mà đầy áp lực.
Anh vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô ôm, người qua đường cũng chẳng ai dám liếc thêm.
Trì Lí cảm nhận rõ tâm trạng anh đang mơ hồ không ổn, tay rụt về, lùi một bước.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn, rắn rỏi trước mặt, cắn nhẹ môi dưới, vẫn cố lên tiếng: “Anh nghe em giải thích…"
Kỳ Nghiên Tranh đưa tay tháo một chiếc cúc áo, yết hầu nổi rõ dưới ánh đèn, như băng giá rợn người.
"Nghe lời."
Chất giọng trầm thấp đầy từ tính nhẹ lướt qua tai, nhưng bóng lưng anh vẫn dứt khoát rời đi.
Trì Lí không ngăn nữa.
Anh lúc này rõ ràng không muốn nghe, lần này… thật sự là giận rồi.
Cô cụp mắt, mặt đầy thất vọng, lặng lẽ đi theo Lý Văn Hải.
Trên đường về, đủ loại ánh mắt dồn về phía cô, song Trì Lí chẳng bận tâm. Đầu óc cô trống rỗng, men rượu cũng theo cơn hoảng loạn mà bay sạch.
Vừa ngồi lên xe, cô dựa vào cửa sổ, vẻ ngoài thất thần, còn trong lòng thì gào thét như bão táp.
Trì Lí:
Xong rồi xong rồi, anh ta giận thật rồi! Thiện cảm của tôi tiêu tan vì một buổi khiêu vũ á? Lừa anh ta có một lần mà bị lạnh nhạt như vậy? Thời cổ đại hoàng đế còn dễ nói chuyện hơn đấy chứ!
Dù cô chưa nghĩ ra lý do đàng hoàng, nhưng muốn dỗ anh hết giận là thật lòng cơ mà. Kỳ Nghiên Tranh năm nay đã 26, cộng tròn lên thì cũng gần ba mươi rồi, còn cô? Một tiểu tiên nữ xinh đẹp như hoa vì lo cho lá gan của anh mà cố gắng níu kéo, vậy mà ông chú này vẫn không nể mặt cô lấy một chút. Đúng là hay ra dáng bề trên!
Hệ thống:
[Chị nên suy nghĩ nghiêm túc xem làm sao lấy lòng nam chính đi, kẻo ngày mai nhận được thông báo chia tay đấy.]
"Anh Nghiên Tranh… em có thể giải thích mà, đừng giận được không?"
Anh để mặc bàn tay mềm mại của cô len vào lòng bàn tay mình, không nắm chặt, cũng không gạt ra. Đôi mày khẽ giãn ra, thang máy cũng đến nơi.
Trì Lí lặng lẽ đi theo anh ra ngoài.
Kỳ Nghiên Tranh đứng trước chậu cây cảnh ở hành lang, cúi người giúp cô cài lại mấy chiếc nút áo. Khi ngón tay anh lướt qua vùng da bụng, hơi lạnh từ đầu ngón khiến cô rùng mình.
Da thịt dưới lớp áo mỏng như rung lên theo từng nhịp chạm.
Trì Lí thấy tai mình nóng ran, lông mi run khẽ. Chỉ vài giây sau, chiếc áo đã được cài chỉnh tề, ngón tay anh cũng rời khỏi da cô.
Mang theo chút hy vọng mong manh, cô mím môi định mở miệng thì giọng nam mỏng lạnh bất ngờ rơi xuống từ đỉnh đầu: “Ở đây đợi Lý Văn Hải."
Nghe vậy là muốn để Lý Văn Hải đưa cô về?
Nói xong, Kỳ Nghiên Tranh thu lại ánh mắt, vừa xoay người thì từ phía sau, cô gái đã vòng tay ôm chặt lấy anh.
Cách một lớp sơ mi mỏng, nhiệt độ cơ thể hai người lặng lẽ truyền qua nhau.
Cô áp mặt vào lưng anh, giọng khàn khàn khẽ cất: “Em có thể lên với anh không? Em không muốn về nhà."
Cô đang cố níu kéo.
Kỳ Nghiên Tranh lúc này không tức giận cũng chẳng vui vẻ, kiểu trầm lặng này mới là đáng sợ nhất. Càng bình thản, tim cô càng cuống cuồng bất an.
Cô đứng quá gần, phần mềm mại áp sát lưng anh, mùi rượu thoang thoảng xen lẫn hương đào quen thuộc từ cơ thể cô len vào khứu giác, khiến yết hầu anh khẽ động.
Anh hạ giọng một chút: “Trì Lí."
Chỉ gọi tên thôi mà đầy áp lực.
Anh vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô ôm, người qua đường cũng chẳng ai dám liếc thêm.
Trì Lí cảm nhận rõ tâm trạng anh đang mơ hồ không ổn, tay rụt về, lùi một bước.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn, rắn rỏi trước mặt, cắn nhẹ môi dưới, vẫn cố lên tiếng: “Anh nghe em giải thích…"
Kỳ Nghiên Tranh đưa tay tháo một chiếc cúc áo, yết hầu nổi rõ dưới ánh đèn, như băng giá rợn người.
"Nghe lời."
Chất giọng trầm thấp đầy từ tính nhẹ lướt qua tai, nhưng bóng lưng anh vẫn dứt khoát rời đi.
Trì Lí không ngăn nữa.
Cô cụp mắt, mặt đầy thất vọng, lặng lẽ đi theo Lý Văn Hải.
Trên đường về, đủ loại ánh mắt dồn về phía cô, song Trì Lí chẳng bận tâm. Đầu óc cô trống rỗng, men rượu cũng theo cơn hoảng loạn mà bay sạch.
Vừa ngồi lên xe, cô dựa vào cửa sổ, vẻ ngoài thất thần, còn trong lòng thì gào thét như bão táp.
Trì Lí:
Xong rồi xong rồi, anh ta giận thật rồi! Thiện cảm của tôi tiêu tan vì một buổi khiêu vũ á? Lừa anh ta có một lần mà bị lạnh nhạt như vậy? Thời cổ đại hoàng đế còn dễ nói chuyện hơn đấy chứ!
Dù cô chưa nghĩ ra lý do đàng hoàng, nhưng muốn dỗ anh hết giận là thật lòng cơ mà. Kỳ Nghiên Tranh năm nay đã 26, cộng tròn lên thì cũng gần ba mươi rồi, còn cô? Một tiểu tiên nữ xinh đẹp như hoa vì lo cho lá gan của anh mà cố gắng níu kéo, vậy mà ông chú này vẫn không nể mặt cô lấy một chút. Đúng là hay ra dáng bề trên!
Hệ thống:
[Chị nên suy nghĩ nghiêm túc xem làm sao lấy lòng nam chính đi, kẻo ngày mai nhận được thông báo chia tay đấy.]
3
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
