0 chữ
Chương 27
Chương 27
Nhưng câu sau của Trì Lí khiến tất cả phải nuốt lại sự khinh bỉ.
Cô lấy tay che mặt, xấu hổ đến mức giọng nói mềm như mật: “Anh Nghiên Tranh nói… tôi vẫn chưa chịu được, anh ấy thương tôi, bảo cứ từ từ."
"Khụ khụ…"
Lần này đến lượt Khúc Chi Ý ho sặc, nhìn cô đầy ngạc nhiên, giơ ngón cái tán thưởng.
Tên Kỳ Nghiên Tranh nổi tiếng độc đoán cứng rắn mà lại có lúc biết thương người, đúng là đảo lộn nhận thức.
Cô gái định buông lời châm chọc đành nuốt ngược nụ cười, cố gắng giữ biểu cảm: “Ngài Kỳ đúng là chiều Trì Lí thật đấy."
"Đúng vậy, ganh tị chết mất thôi."
"Lí Lí giỏi ghê, làm ngài Kỳ say như điếu đổ."
"Đúng là bá tổng với mỹ nhân, chúc hai người mãi mãi bên nhau."
"Sau này có gì cứ tìm tôi nha, cô là em gái tốt của tôi mà."
"Đúng đúng, tính cả tôi vào nữa!"
Không khí lại trở nên sôi nổi, Trì Lí cũng mỉm cười nâng ly phụ họa, nhưng trong lòng lại chẳng để tâm.
Mấy lời này đều là gió chiều nào theo chiều ấy. Có lẽ trong bụng bọn họ còn mong cô bị Kỳ Nghiên Tranh đá sớm cho hả.
Sau một trận ồn ào, không ai còn hứng chơi tiếp, mọi người kéo Trì Lí ra sàn nhảy.
Khúc Chi Ý đứng bên cô uốn người theo nhạc, bình thường trông rất ngầu, ai ngờ khi nhảy lại quyến rũ đến vậy.
Thấy cô còn e dè không dám thả lỏng, Khúc Chi Ý nắm tay cô kéo theo nhịp nhạc, tiếng nhạc càng lúc càng sôi động, vũ đạo trên sân khấu khiến cả sàn nhảy cũng cuốn theo không khí nóng rực.
Trì Lí cũng bị cuốn vào. Dù không biết nhảy, cô vẫn bắt đầu lắc lư theo nhạc.
Nhảy một lúc thấy nóng, cô liền gỡ vài nút áo sơ mi.
Vừa lắc mông vừa cúi đầu, cô còn tranh thủ nhắn tin:
[Anh Nghiên Tranh, Lí Lí nhớ anh quá đi mất.]
[Anh Nghiên Tranh, chúc anh ngủ ngon nhé…]
Khúc Chi Ý liếc thấy xương quai xanh trắng mịn cùng lớp áo hai dây bên trong, bật cười, dứt khoát tháo hết nút áo sơ mi cho cô.
Trì Lí bên trong còn mặc áo quây, cũng không lo lộ hàng.
Chiếc sơ mi bung ra trượt xuống tận khuỷu tay, thân hình mảnh mai gợi cảm hoàn toàn phơi bày.
Mái tóc xoăn nhẹ rối bời vương bên bờ vai, ánh đèn quét qua càng khiến làn da trắng phát sáng.
Đôi mắt đen láy sóng sánh, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng như ánh trăng, cô như yêu tinh giáng thế, khiêu gợi mà quyến rũ đến mức khiến người người ngơ ngác.
Từng động tác, từng ánh nhìn đều lả lơi yêu kiều, như đang phả ra dòng điện vô hình, khiến cả nam lẫn nữ trong quán đều dồn mắt về phía cô.
Âm nhạc mỗi lúc một dồn dập, tiếng ồn ào hỗn tạp càng lớn, cả sàn nhảy như bùng cháy vì Trì Lí.
Đúng lúc cao trào, cửa quán bar bị kéo ra lần nữa, nhân viên phục vụ cung kính dẫn khách quý lên tầng trên.
Đến cửa thang máy, Kỳ Nghiên Tranh vừa đi vừa nhìn điện thoại, không biết đang xem gì mà môi hơi cong lên một chút.
Quý Lễ Nhượng ngậm điếu thuốc, hỏi: “Dự án bên nước ngoài cậu nhận rồi à?"
"Ừ."
Anh nhả khói, nhướng mày: “Gan cũng lớn thật đấy, rủi ro cao vậy mà cũng dám nhảy vào."
Kỳ Nghiên Tranh nghiêng đầu liếc hắn ta, đuôi mắt cong cong mang theo ý cười ngạo nghễ: “Rủi ro càng lớn càng thú vị."
Quý Lễ Nhượng bật cười không nói, quen rồi, thằng bạn này sống là để chơi mấy trò kí©h thí©ɧ.
Kỳ Nghiên Tranh tiện mắt liếc xuống sàn nhảy, ánh mắt lập tức tối lại, đôi mắt dài hẹp híp lại, nhếch môi cười nhạt: “Lễ Nhượng, nhìn xem… kia có phải là Lí Lí nhà tôi không?"
Cô gái mới vài phút trước còn nhắn tin bảo nhớ anh, ngoan ngoãn chúc ngủ ngon đấy.
Giờ thì đang nhảy sεメy giữa vũ trường, áo cũng bung gần hết rồi.
Quý Lễ Nhượng nhìn về phía đó, nhướn mày cười:
Cô lấy tay che mặt, xấu hổ đến mức giọng nói mềm như mật: “Anh Nghiên Tranh nói… tôi vẫn chưa chịu được, anh ấy thương tôi, bảo cứ từ từ."
"Khụ khụ…"
Lần này đến lượt Khúc Chi Ý ho sặc, nhìn cô đầy ngạc nhiên, giơ ngón cái tán thưởng.
Tên Kỳ Nghiên Tranh nổi tiếng độc đoán cứng rắn mà lại có lúc biết thương người, đúng là đảo lộn nhận thức.
Cô gái định buông lời châm chọc đành nuốt ngược nụ cười, cố gắng giữ biểu cảm: “Ngài Kỳ đúng là chiều Trì Lí thật đấy."
"Đúng vậy, ganh tị chết mất thôi."
"Lí Lí giỏi ghê, làm ngài Kỳ say như điếu đổ."
"Đúng là bá tổng với mỹ nhân, chúc hai người mãi mãi bên nhau."
"Sau này có gì cứ tìm tôi nha, cô là em gái tốt của tôi mà."
"Đúng đúng, tính cả tôi vào nữa!"
Mấy lời này đều là gió chiều nào theo chiều ấy. Có lẽ trong bụng bọn họ còn mong cô bị Kỳ Nghiên Tranh đá sớm cho hả.
Sau một trận ồn ào, không ai còn hứng chơi tiếp, mọi người kéo Trì Lí ra sàn nhảy.
Khúc Chi Ý đứng bên cô uốn người theo nhạc, bình thường trông rất ngầu, ai ngờ khi nhảy lại quyến rũ đến vậy.
Thấy cô còn e dè không dám thả lỏng, Khúc Chi Ý nắm tay cô kéo theo nhịp nhạc, tiếng nhạc càng lúc càng sôi động, vũ đạo trên sân khấu khiến cả sàn nhảy cũng cuốn theo không khí nóng rực.
Trì Lí cũng bị cuốn vào. Dù không biết nhảy, cô vẫn bắt đầu lắc lư theo nhạc.
Nhảy một lúc thấy nóng, cô liền gỡ vài nút áo sơ mi.
Vừa lắc mông vừa cúi đầu, cô còn tranh thủ nhắn tin:
[Anh Nghiên Tranh, chúc anh ngủ ngon nhé…]
Khúc Chi Ý liếc thấy xương quai xanh trắng mịn cùng lớp áo hai dây bên trong, bật cười, dứt khoát tháo hết nút áo sơ mi cho cô.
Trì Lí bên trong còn mặc áo quây, cũng không lo lộ hàng.
Chiếc sơ mi bung ra trượt xuống tận khuỷu tay, thân hình mảnh mai gợi cảm hoàn toàn phơi bày.
Mái tóc xoăn nhẹ rối bời vương bên bờ vai, ánh đèn quét qua càng khiến làn da trắng phát sáng.
Đôi mắt đen láy sóng sánh, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng như ánh trăng, cô như yêu tinh giáng thế, khiêu gợi mà quyến rũ đến mức khiến người người ngơ ngác.
Từng động tác, từng ánh nhìn đều lả lơi yêu kiều, như đang phả ra dòng điện vô hình, khiến cả nam lẫn nữ trong quán đều dồn mắt về phía cô.
Âm nhạc mỗi lúc một dồn dập, tiếng ồn ào hỗn tạp càng lớn, cả sàn nhảy như bùng cháy vì Trì Lí.
Đến cửa thang máy, Kỳ Nghiên Tranh vừa đi vừa nhìn điện thoại, không biết đang xem gì mà môi hơi cong lên một chút.
Quý Lễ Nhượng ngậm điếu thuốc, hỏi: “Dự án bên nước ngoài cậu nhận rồi à?"
"Ừ."
Anh nhả khói, nhướng mày: “Gan cũng lớn thật đấy, rủi ro cao vậy mà cũng dám nhảy vào."
Kỳ Nghiên Tranh nghiêng đầu liếc hắn ta, đuôi mắt cong cong mang theo ý cười ngạo nghễ: “Rủi ro càng lớn càng thú vị."
Quý Lễ Nhượng bật cười không nói, quen rồi, thằng bạn này sống là để chơi mấy trò kí©h thí©ɧ.
Kỳ Nghiên Tranh tiện mắt liếc xuống sàn nhảy, ánh mắt lập tức tối lại, đôi mắt dài hẹp híp lại, nhếch môi cười nhạt: “Lễ Nhượng, nhìn xem… kia có phải là Lí Lí nhà tôi không?"
Cô gái mới vài phút trước còn nhắn tin bảo nhớ anh, ngoan ngoãn chúc ngủ ngon đấy.
Giờ thì đang nhảy sεメy giữa vũ trường, áo cũng bung gần hết rồi.
Quý Lễ Nhượng nhìn về phía đó, nhướn mày cười:
3
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
