0 chữ
Chương 21
Chương 21
Cô siết chặt tay anh, ngón tay chỉ về phía gương mặt méo mó của Kỳ Thiên Minh: “Anh ta xấu quá… làm Lí Lí sợ muốn khóc."
Giọng điệu điệu đà khiến cả phòng lặng đi một giây, ánh mắt mọi người bất giác đổ dồn về phía Kỳ Nghiên Tranh, chờ xem anh phản ứng thế nào.
Thế nhưng anh chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu đi một chút, cầm lấy tay cô nhẹ nhàng nghịch ngón tay. Động tác vô cùng thân mật, chẳng hề để tâm đến người khác.
Ngay sau đó, ánh mắt anh quét về phía mấy vệ sĩ đang đứng chờ. Đối phương hiểu ý, lập tức tiến tới, kéo kẻ vừa quỳ đến tê dại kia ra ngoài.
Kỳ Thiên Minh gầm lên đầy tức giận: “Kỳ Nghiên Tranh! Dù sao tôi cũng là anh trai cậu, cậu dám đối xử với tôi như vậy sao?!"
Giọng quát thô lỗ vang vọng khắp đại sảnh. Kỳ Sóc nhíu mày, bàn tay vẫn chậm rãi xoay chuỗi tràng hạt, giọng trầm thấp: “Quả đúng là đồ chẳng ra gì."
Lời vừa buông, Kỳ Quân Phong lập tức rùng mình, hối hận vì đã dẫn đứa con bất trị đến dự tiệc gia đình hôm nay.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Kỳ Nghiên Tranh, đứa con trai này từ nhỏ đã có chủ kiến, lạnh nhạt, kiêu ngạo, chưa bao giờ dễ dàng tha thứ cho ai. Giờ lại dung túng cô gái kia đến mức đó… xem ra, thật sự đã để cô bước vào lòng mình rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh của Kỳ Thiên Minh. Khi Kỳ Quân Phong chạy ra, chỉ thấy con trai bị ấn chặt xuống đất, một thanh gậy gỗ to đang vụt thẳng vào chân hắn ta.
Vệ sĩ bên cạnh Kỳ Nghiên Tranh đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp, ra tay chuẩn xác, mạnh vừa đủ, không đến mức lấy mạng nhưng thừa sức tra tấn. Trong ánh mắt còn lấp ló sự hứng thú, rõ ràng đang muốn từ từ dằn mặt.
Thằng con này đúng là hung hiểm, người bên cạnh cũng toàn loại độc thủ.
Kỳ Quân Phong sợ Thiên Minh gặp chuyện, muốn ngăn lại nhưng đám vệ sĩ chẳng ai nể mặt ông ta, thậm chí càng đánh hăng hơn. Bất đắc dĩ, ông ta đành phải quay lại cầu xin con trai lớn.
"A Tranh, dù sao Thiên Minh cũng là anh con, hôm nay bỏ qua cho nó một lần đi. Để cha đưa nó về, sẽ tự dạy dỗ lại."
Giọng ông ta dịu xuống, đứng một bên tỏ rõ nhún nhường.
Kỳ Nghiên Tranh chậm rãi nhấp một ngụm rượu. Bộ âu phục màu xám than tôn lên vóc dáng cao lớn, cúc áo buông hờ, ngón tay gõ nhẹ vào thành ly, ánh đèn phản chiếu lên gò má sắc bén, toát lên khí chất vừa lịch thiệp vừa lạnh lẽo.
Chỉ ngồi yên ở đó thôi, anh đã toát ra khí thế ngạo nghễ, trên vạn người.
"Dám xúc phạm ông nội… chặt một chân cũng không quá đáng."
Anh cất lời, giọng nói nhẹ tênh, nhưng từng chữ một như đao sắc cắt qua máu thịt.
Vừa dứt câu, bên ngoài lại vang lên tiếng hét thảm. Sau đó, mọi âm thanh lặng ngắt.
Kỳ Quân Phong vội vàng chạy ra ngoài, thấy con trai đau đớn ôm chân, máu loang ra nhuộm đỏ cả ống quần. Ông ta lập tức gọi cấp cứu.
Trò hề kết thúc, Trì Lí cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống. Cô liếc sang Kỳ Nghiên Tranh, thấy sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, quanh người phủ một tầng âm u.
Cô khẽ vươn tay, dùng ngón út móc lấy ngón tay anh, khẽ lắc lắc.
Khóe mắt cong cong, nụ cười hiện lên đầy ngây thơ như một cô gái nhỏ. Anh không hề tránh né, để mặc cô nghịch ngợm. Ly rượu vang trong tay anh cạn sạch.
Bữa tiệc tan, Kỳ Sóc gọi Kỳ Nghiên Tranh vào thư phòng. Trì Lí đành phải ngồi đợi ngoài sảnh lớn. Cô chơi điện thoại một lát rồi ngẩn người nhìn ra màn đêm, mí mắt nặng trĩu, khẽ ngáp một cái.
Vừa hay lúc đó Kỳ Nghiên Tranh quay lại. Trong tầm mắt anh, cô gái nhỏ ngồi phờ phạc trên ghế sofa, đôi mắt đẫm hơi nước, môi đỏ chúm chím, dáng người mềm oặt như thể không còn xương cốt.
Giọng điệu điệu đà khiến cả phòng lặng đi một giây, ánh mắt mọi người bất giác đổ dồn về phía Kỳ Nghiên Tranh, chờ xem anh phản ứng thế nào.
Thế nhưng anh chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu đi một chút, cầm lấy tay cô nhẹ nhàng nghịch ngón tay. Động tác vô cùng thân mật, chẳng hề để tâm đến người khác.
Ngay sau đó, ánh mắt anh quét về phía mấy vệ sĩ đang đứng chờ. Đối phương hiểu ý, lập tức tiến tới, kéo kẻ vừa quỳ đến tê dại kia ra ngoài.
Kỳ Thiên Minh gầm lên đầy tức giận: “Kỳ Nghiên Tranh! Dù sao tôi cũng là anh trai cậu, cậu dám đối xử với tôi như vậy sao?!"
Giọng quát thô lỗ vang vọng khắp đại sảnh. Kỳ Sóc nhíu mày, bàn tay vẫn chậm rãi xoay chuỗi tràng hạt, giọng trầm thấp: “Quả đúng là đồ chẳng ra gì."
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Kỳ Nghiên Tranh, đứa con trai này từ nhỏ đã có chủ kiến, lạnh nhạt, kiêu ngạo, chưa bao giờ dễ dàng tha thứ cho ai. Giờ lại dung túng cô gái kia đến mức đó… xem ra, thật sự đã để cô bước vào lòng mình rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh của Kỳ Thiên Minh. Khi Kỳ Quân Phong chạy ra, chỉ thấy con trai bị ấn chặt xuống đất, một thanh gậy gỗ to đang vụt thẳng vào chân hắn ta.
Vệ sĩ bên cạnh Kỳ Nghiên Tranh đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp, ra tay chuẩn xác, mạnh vừa đủ, không đến mức lấy mạng nhưng thừa sức tra tấn. Trong ánh mắt còn lấp ló sự hứng thú, rõ ràng đang muốn từ từ dằn mặt.
Thằng con này đúng là hung hiểm, người bên cạnh cũng toàn loại độc thủ.
"A Tranh, dù sao Thiên Minh cũng là anh con, hôm nay bỏ qua cho nó một lần đi. Để cha đưa nó về, sẽ tự dạy dỗ lại."
Giọng ông ta dịu xuống, đứng một bên tỏ rõ nhún nhường.
Kỳ Nghiên Tranh chậm rãi nhấp một ngụm rượu. Bộ âu phục màu xám than tôn lên vóc dáng cao lớn, cúc áo buông hờ, ngón tay gõ nhẹ vào thành ly, ánh đèn phản chiếu lên gò má sắc bén, toát lên khí chất vừa lịch thiệp vừa lạnh lẽo.
Chỉ ngồi yên ở đó thôi, anh đã toát ra khí thế ngạo nghễ, trên vạn người.
"Dám xúc phạm ông nội… chặt một chân cũng không quá đáng."
Anh cất lời, giọng nói nhẹ tênh, nhưng từng chữ một như đao sắc cắt qua máu thịt.
Kỳ Quân Phong vội vàng chạy ra ngoài, thấy con trai đau đớn ôm chân, máu loang ra nhuộm đỏ cả ống quần. Ông ta lập tức gọi cấp cứu.
Trò hề kết thúc, Trì Lí cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống. Cô liếc sang Kỳ Nghiên Tranh, thấy sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, quanh người phủ một tầng âm u.
Cô khẽ vươn tay, dùng ngón út móc lấy ngón tay anh, khẽ lắc lắc.
Khóe mắt cong cong, nụ cười hiện lên đầy ngây thơ như một cô gái nhỏ. Anh không hề tránh né, để mặc cô nghịch ngợm. Ly rượu vang trong tay anh cạn sạch.
Bữa tiệc tan, Kỳ Sóc gọi Kỳ Nghiên Tranh vào thư phòng. Trì Lí đành phải ngồi đợi ngoài sảnh lớn. Cô chơi điện thoại một lát rồi ngẩn người nhìn ra màn đêm, mí mắt nặng trĩu, khẽ ngáp một cái.
Vừa hay lúc đó Kỳ Nghiên Tranh quay lại. Trong tầm mắt anh, cô gái nhỏ ngồi phờ phạc trên ghế sofa, đôi mắt đẫm hơi nước, môi đỏ chúm chím, dáng người mềm oặt như thể không còn xương cốt.
3
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
