TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Thấy Kỳ Nghiên Tranh bước vào, ngoại trừ ông cụ Kỳ, tất cả đều đứng dậy chào đón, không phân biệt lớn nhỏ.

Bởi lẽ, địa vị hiện tại của Kỳ gia, phần lớn là nhờ một tay Kỳ Nghiên Tranh đấu tranh mà có. Anh ngồi cùng hàng với ông cụ Kỳ, đủ để thấy rõ vị thế trong gia tộc này.

Vừa bước chân vào nhà, Trì Lí đã bị Kỳ Sóc kéo lại, giọng đầy niềm vui: “Lí Lí, lâu rồi cháu không đến, ông nhớ cháu lắm rồi."

Cô nhoẻn miệng cười: “Cháu cũng rất nhớ ông."

Ai cũng biết Trì Lí là bạn gái của Kỳ Nghiên Tranh, nên bàn ăn im phăng phắc, ánh mắt đổ dồn về phía cô, mỗi người một kiểu, chẳng ai giống ai.

Cô nhìn thấy nhiều người như thế, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Những ai được Kỳ Nghiên Tranh giới thiệu, cô đều lịch sự chào hỏi, rồi ngồi vào vị trí được sắp xếp chếch bên cạnh anh, xem như đãi ngộ cao nhất. Dù vậy, cô vẫn có cảm giác những ánh nhìn đang dội vào người mình như ẩn chứa dao nhọn.

Bàn tay cô vẫn bị người đàn ông ấy nắm chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng day lên lòng bàn tay như muốn xoa dịu sự căng thẳng trong cô.

Đợi mọi người đến đông đủ, món ăn mới bắt đầu được dọn lên. Lúc này, người đàn ông ngồi chếch phía đối diện cô nâng ly, ánh mắt híp lại như cười mà không cười: “Trì tiểu thư, tôi là anh trai của Kỳ Nghiên Tranh."

Dựa theo phép lịch sự, Trì Lí khẽ gọi một tiếng: “Chào anh ạ."

Ầm…

Một tia điện xẹt ngang trong đầu, kéo theo cơn đau khiến cô suýt bật khóc. Giọng hệ thống lạnh băng vang lên: “Độ thiện cảm của nam chính: -10."

Trì Lí sững người…

Cái quái gì vậy?!

Cô suýt làm rơi ly trên tay, cả người rối loạn như bị ai tạt gáo nước lạnh. Trong lòng hoài nghi liệu mình có nghe nhầm không, theo bản năng quay sang nhìn Kỳ Nghiên Tranh.

Đôi mắt anh sâu như vực, chẳng chút ánh sáng. Màu mực xoáy ngược trong con ngươi như muốn hút người ta vào đáy, lành lạnh, lặng lẽ, sắc bén như lưỡi dao.

Anh buông tay cô ra, chậm rãi nhấp một ngụm trà. Dáng vẻ nho nhã quý phái, nhưng quanh người lại toát ra sát khí lạnh lẽo như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.

Ly trà đặt xuống, bữa cơm mới chính thức bắt đầu.

Trì Lí ngồi không yên, trong lòng rối như tơ vò. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao độ thiện cảm của Kỳ Nghiên Tranh lại tụt nhanh thế? Chẳng lẽ… anh sẽ lạnh nhạt với cô từ giờ luôn sao?

Hệ thống lúc này mới lên tiếng "an ủi":

[Người vừa nói chuyện với chị là con riêng của cha nam chính, lớn hơn nam chính một tuổi.]

Trì Lí nhíu mày: “Ý cậu là… cha của nam chính nɠɵạı ŧìиɧ trước khi cưới?"

[Đúng vậy.] Hệ thống đều đều: [Lúc ấy ông ta đã đính hôn với mẹ nam chính rồi mà vẫn dây dưa không dứt với bạn gái cũ. Cưới xong cũng chẳng chịu dừng, còn tranh thủ lúc vợ đi vắng lén lút dẫn tình cũ về nhà ngủ, bị nam chính bắt gặp tại trận.]

Trì Lí: …

Chẳng trách phản ứng của Kỳ Nghiên Tranh lại dữ như vậy.

Cô quay đầu nhìn sang người đàn ông khi nãy, người ngồi cạnh hắn ta chắc chắn chính là cha của Kỳ Nghiên Tranh. Hai người đang gắp thức ăn cho nhau, trông chẳng khác gì "cha hiền con thảo", chỉ khiến cô thấy buồn nôn.

Không khí trên bàn ăn khá căng, mọi người đều ăn uống rất nhỏ nhẹ. Đúng lúc ấy, Kỳ Quân Phong bất ngờ mở miệng: “Cha, con với mẹ Nghiên Tranh cũng chia tay bao nhiêu năm rồi, mẹ của Thiên Minh cũng nên có một danh phận chứ ạ?"

Không khí lập tức như đông cứng.

Chẳng ai dám thở mạnh, ông cụ Kỳ Sóc bật cười lạnh, giọng trầm khàn mang theo sự từng trải: “Năm xưa ta đã cho con cơ hội. Mẹ của Thiên Minh với đứa nhỏ chỉ được chọn một người bước chân vào Kỳ gia."

3

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.