0 chữ
Chương 18
Chương 18
"Lí Lí, tôi đợi em nửa tiếng rồi đấy."
Anh chưa từng chờ đợi ai. Thế mà hôm nay lại vì cô mà phá lệ.
Lý Văn Hải thức thời nâng vách ngăn lên, để lại không gian riêng cho hai người.
Trì Lí áp môi hôn nhẹ lên khóe môi anh, rồi ngoan ngoãn nắm lấy tay anh: “Tan làm em còn phải dọn một ít tài liệu. Em biết lỗi rồi mà…"
Kỳ Nghiên Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy trong veo kia, khẽ nâng cằm cô lên, đáy mắt như mặt hồ sâu không thấy đáy, bức bách hỏi: “Tôi… mất mặt đến thế à?"
Một câu liền chọc đúng tâm tư cô, anh biết thừa cô đang cố tình giấu mối quan hệ này, không muốn để người trong công ty phát hiện ra.
Trì Lí chu môi, tỏ vẻ ấm ức. Bị hỏi trúng tim đen, cô hít mũi, gạt tay anh ra, bắt đầu rơi từng giọt nước mắt trong veo: “Chúng ta bên nhau cả tháng rồi, anh không dẫn em đi gặp bạn bè, cũng không công khai em…"
"Em chỉ sợ nếu công khai, anh sẽ cho rằng em mê tiền mê danh, nghĩ em cũng giống người khác. Nhưng em thật lòng mà, em thích con người anh, không phải thân phận của anh."
Nói xong nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, khóc đến run run cả người. Cuối cùng, anh vẫn không đành lòng. Kéo cô lại, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má.
Ánh mắt Trì Lí lóe lên vẻ ranh mãnh, nhưng nhanh chóng giấu đi, vùi mặt vào ngực anh, sụt sịt như trẻ con. Hệ thống bên tai tán thưởng không thôi, điểm thiện cảm lại tăng thêm một bậc.
Kỳ Nghiên Tranh nhẹ vỗ lưng cô như đang dỗ trẻ nhỏ. Biết mình không cho cô đủ cảm giác an toàn, khiến cô thấy tủi thân. Vì thế, anh cầm điện thoại, ngay trước mặt cô, đăng một dòng trạng thái: “Bạn gái, Trì Lí."
Ảnh đính kèm là hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Người chưa từng đăng bài suốt bao năm, giờ vừa mở miệng là tin chấn động, điện thoại lập tức rung liên tục.
Anh thản nhiên tắt máy, đỡ lấy gương mặt cô đang vùi vào ngực mình, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng trầm thấp: “Không khóc nữa nhé?"
Trì Lí hít mũi, thoáng ngạc nhiên. Cô không ngờ Kỳ Nghiên Tranh lại công khai nhanh gọn như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, và trong đôi mắt sâu như biển ấy, cô lại thấy một tia chân thành khiến tim khẽ rung lên. Anh cúi đầu hôn đi giọt nước mắt chưa kịp rơi, khẽ vén lọn tóc dính trên trán cô, trầm giọng cười: “Còn khóc nữa, thì tối nay đừng mong được về."
Mặt Trì Lí đỏ bừng. Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, phát hiện đường đi không giống đường về nhà mình. Kết hợp với câu vừa rồi, hàng mi cô khẽ run: “Chúng ta… đang đi đâu vậy?"
Chẳng lẽ anh định "ăn cô" luôn đêm nay?
Cô theo bản năng xoa nhẹ thắt lưng. Nếu thật là một đêm bảy lần, mạng nhỏ này chắc bay mất luôn quá…
Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, Kỳ Nghiên Tranh khẽ cười lạnh. Nhát gan thế này mà cũng dám tới dây dưa với anh?
"Về nhà từ đường, dự tiệc gia đình."
Trì Lí ngớ người, anh lại dẫn cô về nhà thật?
Cô còn đang sững sờ thì xe đã đến cổng biệt thự Kỳ gia.
Kỳ Nghiên Tranh bế cô xuống xe. Quản gia cùng hàng dài người hầu đã đứng sẵn thành hàng, cúi người 90 độ: “Chào mừng ngài Kỳ. Chào mừng tiểu thư Trì."
Trước màn đón tiếp long trọng ấy, Trì Lí ngơ ngác như đang bước lên thảm đỏ, hết nhìn đông lại ngó tây.
Người đàn ông đi phía trước đột nhiên dừng lại. Gặp ngay ánh mắt bối rối của cô, anh khẽ nhéo má cô một cái, nắm tay cô đi tiếp.
Biệt thự Kỳ gia xa hoa lộng lẫy. Bước vào là đèn chùm pha lê khổng lồ treo giữa trần nhà, cổ vật quý hiếm bày khắp nơi, chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch đã có không ít người ngồi.
Anh chưa từng chờ đợi ai. Thế mà hôm nay lại vì cô mà phá lệ.
Lý Văn Hải thức thời nâng vách ngăn lên, để lại không gian riêng cho hai người.
Trì Lí áp môi hôn nhẹ lên khóe môi anh, rồi ngoan ngoãn nắm lấy tay anh: “Tan làm em còn phải dọn một ít tài liệu. Em biết lỗi rồi mà…"
Kỳ Nghiên Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy trong veo kia, khẽ nâng cằm cô lên, đáy mắt như mặt hồ sâu không thấy đáy, bức bách hỏi: “Tôi… mất mặt đến thế à?"
Một câu liền chọc đúng tâm tư cô, anh biết thừa cô đang cố tình giấu mối quan hệ này, không muốn để người trong công ty phát hiện ra.
Trì Lí chu môi, tỏ vẻ ấm ức. Bị hỏi trúng tim đen, cô hít mũi, gạt tay anh ra, bắt đầu rơi từng giọt nước mắt trong veo: “Chúng ta bên nhau cả tháng rồi, anh không dẫn em đi gặp bạn bè, cũng không công khai em…"
Nói xong nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, khóc đến run run cả người. Cuối cùng, anh vẫn không đành lòng. Kéo cô lại, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má.
Ánh mắt Trì Lí lóe lên vẻ ranh mãnh, nhưng nhanh chóng giấu đi, vùi mặt vào ngực anh, sụt sịt như trẻ con. Hệ thống bên tai tán thưởng không thôi, điểm thiện cảm lại tăng thêm một bậc.
Kỳ Nghiên Tranh nhẹ vỗ lưng cô như đang dỗ trẻ nhỏ. Biết mình không cho cô đủ cảm giác an toàn, khiến cô thấy tủi thân. Vì thế, anh cầm điện thoại, ngay trước mặt cô, đăng một dòng trạng thái: “Bạn gái, Trì Lí."
Ảnh đính kèm là hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Người chưa từng đăng bài suốt bao năm, giờ vừa mở miệng là tin chấn động, điện thoại lập tức rung liên tục.
Trì Lí hít mũi, thoáng ngạc nhiên. Cô không ngờ Kỳ Nghiên Tranh lại công khai nhanh gọn như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, và trong đôi mắt sâu như biển ấy, cô lại thấy một tia chân thành khiến tim khẽ rung lên. Anh cúi đầu hôn đi giọt nước mắt chưa kịp rơi, khẽ vén lọn tóc dính trên trán cô, trầm giọng cười: “Còn khóc nữa, thì tối nay đừng mong được về."
Mặt Trì Lí đỏ bừng. Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, phát hiện đường đi không giống đường về nhà mình. Kết hợp với câu vừa rồi, hàng mi cô khẽ run: “Chúng ta… đang đi đâu vậy?"
Chẳng lẽ anh định "ăn cô" luôn đêm nay?
Cô theo bản năng xoa nhẹ thắt lưng. Nếu thật là một đêm bảy lần, mạng nhỏ này chắc bay mất luôn quá…
"Về nhà từ đường, dự tiệc gia đình."
Trì Lí ngớ người, anh lại dẫn cô về nhà thật?
Cô còn đang sững sờ thì xe đã đến cổng biệt thự Kỳ gia.
Kỳ Nghiên Tranh bế cô xuống xe. Quản gia cùng hàng dài người hầu đã đứng sẵn thành hàng, cúi người 90 độ: “Chào mừng ngài Kỳ. Chào mừng tiểu thư Trì."
Trước màn đón tiếp long trọng ấy, Trì Lí ngơ ngác như đang bước lên thảm đỏ, hết nhìn đông lại ngó tây.
Người đàn ông đi phía trước đột nhiên dừng lại. Gặp ngay ánh mắt bối rối của cô, anh khẽ nhéo má cô một cái, nắm tay cô đi tiếp.
Biệt thự Kỳ gia xa hoa lộng lẫy. Bước vào là đèn chùm pha lê khổng lồ treo giữa trần nhà, cổ vật quý hiếm bày khắp nơi, chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch đã có không ít người ngồi.
3
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
