TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

"Nhưng hôm qua tôi đã hỏi cô, cô nói cứ in theo ngày hiện tại mà."

Cả phòng thư ký đang bận rộn bỗng khựng lại, ai nấy đều quay sang nhìn, không khí thoáng chốc ngưng trệ.

Trịnh Thư Tình cười mỉa: “Dù sao thì cũng in lại cho tôi đi, nửa tiếng nữa cuộc họp bắt đầu rồi."

In lại toàn bộ tài liệu trong vòng nửa tiếng quả là gấp gáp thật sự.

Trì Lí không còn cách nào khác, chỉ có thể tập trung làm trước đã.

Chị Lưu thấy vậy liền chủ động đến giúp, hai người phối hợp ăn ý, may mà kịp lúc, tài liệu được hoàn thiện chỉ năm phút trước giờ họp.

Thấy cô hoàn thành đúng hạn, sắc mặt Trịnh Thư Tình có phần khó coi, ngón tay siết lấy con chuột như muốn bóp nát.

Ai chẳng biết Trì Lí dùng chiêu trò mê hoặc để giành lấy đặc quyền pha cà phê cho tổng giám đốc Kỳ.

Cô đến tập đoàn Kỳ Thị vốn dĩ là để tiếp cận Kỳ Nghiên Tranh, nếu cứ thế mà tiếp tục, biết đâu thật sự khiến anh động lòng.

Cô ta nuốt xuống nỗi nghẹn trong ngực, đứng dậy định lấy xấp tài liệu Trì Lí vừa in để mang tới phòng họp.

Thế nhưng tay còn chưa chạm vào, đã bị Trì Lí gạt ra.

Cô mím môi cười nhã nhặn: “Chuyện nhỏ như này, không phiền thư ký Trịnh đâu. Để tôi tự mang đi."

"Đây là việc của tôi!"

Trịnh Thư Tình tức điên.

Trì Lí nhướng mày, ôm tài liệu bước lướt ngang qua vai cô ta, thản nhiên thốt ra hai chữ: “Cướp rồi."

Với cô, không có chuyện thiệt thòi mà phải nuốt vào.

Trịnh Thư Tình nhìn theo dáng người uyển chuyển ấy khuất dần, nghiến răng, đá mạnh vào chân ghế của Trì Lí.

Chị Lưu lập tức lườm một cái sắc lẹm khiến cô ta đành ngậm miệng, không cam lòng ngồi xuống tiếp tục làm việc.

Dựa vào đâu mà Trì Lí lúc nào cũng có người bênh vực như thế?

Bên này, Trì Lí tới phòng họp trước cả đám quản lý, cẩn thận đặt tài liệu lên từng vị trí.

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc ghế da ở đầu bàn, ánh nhìn hơi dao động.

Kỳ Nghiên Tranh vừa vào, toàn bộ quản lý các phòng ban đồng loạt đứng lên.

Chỉ khi anh ngồi xuống, mọi người mới dám theo đó mà yên vị.

Ánh mắt anh rơi vào tách cà phê đặt bên tay.

Lớp bọt sữa bên trên được tạo hình trái tim, nét vẽ rõ ràng và tinh tế.

Giữa cặp mày kiếm sắc là ánh nhìn dịu xuống ít nhiều.

Anh bưng ly cà phê lên, phát hiện trên mặt bàn có dòng chữ viết bằng bút chì: “Anh Nghiên Tranh, anh vất vả rồi. (3)…"

Không ai dám thở mạnh, cả phòng họp như bị đóng băng.

Mọi ánh mắt đều âm thầm quan sát thái độ của anh.

Kỳ Nghiên Tranh không nói lời nào, chỉ gõ nhẹ ngón tay vào thành ly, ánh mắt trở về vẻ lãnh đạm ban đầu: “Họp."

Suốt buổi họp, các quản lý trong lòng như ngồi trên lửa.

Ai cũng sợ mình nói sai một câu, ánh mắt của anh quét qua như lưỡi dao, khiến ai nấy lạnh sống lưng.

Thế nhưng kỳ lạ là, lần này chẳng ai bị trách mắng.

Lúc Kỳ Nghiên Tranh tuyên bố kết thúc, giọng anh vẫn bình thản, không hề có chút không vui nào.

Chỉ đến khi anh rời khỏi phòng họp, mọi người mới thở phào.

"Giá mà sau này ngài Kỳ lúc nào cũng như hôm nay, chắc tôi sống thêm 20 năm nữa."

"Tôi còn tưởng ngài Kỳ bị đổi hồn rồi đấy."

"Thoát nạn rồi, cứ lén vui sướиɠ đi đã."

"…"

Lý Văn Hải đi sau lưng, vẻ mặt khó tả.

Ngài Kỳ mà bị đổi hồn gì chứ, rõ ràng là suốt cuộc họp… đầu óc toàn đi lạc.

Phải nói, anh ta thật sự nể phục Trì Lí, chỉ trong thời gian ngắn mà đã khiến Kỳ Nghiên Tranh "gục ngã".

Thậm chí anh ta bắt đầu nghi ngờ, có khi nào bao năm qua ngài Kỳ sống khép kín, không gần nữ sắc… là để chờ mỗi mình Trì Lí?

Tan làm, Trì Lí lén vào bãi đỗ xe riêng của tổng giám đốc. Vừa lên xe, cô đã bị Kỳ Nghiên Tranh kéo vào lòng. Giọng anh trầm thấp, mang theo vẻ nguy hiểm:

3

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.