TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

"Lí Lí sẽ nhớ anh từng phút từng giây luôn đó."

Đột nhiên, cửa kính đóng "rầm" một cái. Cùng lúc đó là giọng hệ thống lạnh như băng truyền tới:

[Thiện cảm trừ 1. Hiện tại nam chính với chị: thiện cảm bằng 0.]

Trì Lí như hóa đá tại chỗ: “Sao lại thế? Vừa nãy mới nói nhớ anh ta thì được thăng một bậc, giờ nói thêm câu lại bị trừ điểm!"

Hệ thống lặng lẽ lật từ điển tiếng Trung,

[Có lẽ… nói nhiều vô ích.]

Rồi tự kết luận bằng giọng đều đều: “Lại là một ngày học hỏi bổ ích."

Chiếc Maybach đen nhám lướt êm trên đường cao tốc.

Điện thoại của Lý Văn Hải rung lên hai hồi, vài giây sau, anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, liếc về phía người đàn ông ngồi ghế sau.

"Ngài Kỳ, Trì tiểu thư có vẻ rất quan tâm đến ngài, còn đặc biệt dặn tôi chạy chậm một chút."

Màn hình điện thoại vẫn chưa tắt hẳn, lời nói của anh ta có phần lấy lòng.

Dù vậy, sự ưu ái khác thường dành cho Trì Lí của anh hôm nay vẫn còn đọng lại trong đầu thư ký.

Nhưng Kỳ Nghiên Tranh lại chẳng có vẻ gì là vui mừng như anh ta tưởng.

Anh không đáp lời.

Ký ức về đôi mắt trong veo như thủy tinh của cô gái chợt hiện lên trong tâm trí, miệng nói lời ngọt ngào, đáy mắt lại trong sạch như một hồ nước ngọc biếc.

Anh khép laptop lại, ánh mắt tối đi, khóe môi cong lên lạnh nhạt: “Cũng chỉ là một con nhóc biết nói dối."

Hôm sau.

Trì Lí đang sắp xếp tài liệu thì tình cờ thấy Lý Văn Hải đang đi về phía phòng pha trà.

Cô vội bước theo sau.

Khi anh ta quay người lại, tay còn cầm ly cà phê, suýt nữa thì giật mình khi thấy Trì Lí đứng ngay sau lưng.

Cô mỉm cười hỏi: “Cà phê này là pha cho anh Nghiên Tranh à?"

"Ừm."

"Vậy để tôi mang cho."

Trì Lí đưa tay định lấy ly.

Lý Văn Hải đấu tranh vài giây, cuối cùng vẫn đưa cho cô, trong lòng thầm nghĩ:

Biết đâu ông chủ lại thích kiểu con gái chủ động thế này?

Trì Lí hí hửng gõ cửa phòng làm việc, bên trong có tiếng đáp nhẹ mới dám đẩy cửa bước vào.

Căn phòng tông xám trầm toát lên mùi gỗ dịu nhẹ.

Kỳ Nghiên Tranh đang chăm chú xử lý tài liệu, đeo kính gọng vàng, ánh mắt dưới tròng kính lạnh nhạt hẳn đi vài phần.

Cùng tiếng giày cao gót vang lên từng nhịp rõ ràng, hương thơm đào ngọt nhẹ trong không khí dần trở nên rõ rệt.

Kỳ Nghiên Tranh ngẩng đầu, ánh nhìn thoáng trầm xuống khi thấy Trì Lí.

Cô mặc bộ đồ công sở màu đen ôm sát, làm nổi bật đường nét mềm mại.

Mái tóc dài buông xõa, vắt nhẹ trên xương quai xanh.

Anh chẳng vội, ngón tay vẫn gõ nhịp trên bàn phím.

"Anh Nghiên Tranh, cà phê của anh đây."

Cô bước lại gần, đặt ly bên cạnh tay anh.

Không nhận được phản ứng, cô cũng không nản, lấy từ túi ra một hộp cơm màu hồng, mở nắp.

"Cảm ơn anh hôm qua đã đưa em về. Đây là bánh quy em tự tay làm, anh nếm thử xem."

Chiếc bánh nâu phủ lớp mè trông khá bắt mắt.

Kỳ Nghiên Tranh liếc qua một cái, thản nhiên nói: “Ra ngoài đi."

Giọng anh không còn lạnh nhạt như hôm trước, gương mặt cũng chẳng có vẻ khó chịu.

Điều đó khiến Trì Lí mừng rỡ, cô cầm một chiếc bánh, nửa đùa nửa thật: “Anh không muốn ăn thật à? Hay là… để em đút cho?"

Vừa đưa gần đến môi anh, tay cô liền bị anh giữ chặt cổ tay.

Cô run lên, chiếc bánh rơi xuống bàn.

Đối diện với ánh mắt u tối của anh, Trì Lí lắp bắp: “Anh… anh sao vậy?"

Kỳ Nghiên Tranh buông tay, ngón tay lướt qua cổ tay cô.

Làn da mềm mịn, cảm giác ấy khiến anh thấy kỳ lạ, không chỉ không bài xích, ngược lại còn thấy… có phần mê luyến.

Giọng cô lại vang lên, mềm mại, như từng sợi tơ quấn quanh anh.

Mỗi chữ thốt ra đều khiến anh chỉ muốn kéo cô cùng rơi xuống vực sâu.

2

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.