0 chữ
Chương 12
Chương 12
Khóe mắt cô đỏ hoe, giọng điệu ngập ngừng, nghe như đứa trẻ 3 tuổi tủi thân vì bị bắt nạt.
Ánh mắt của anh, sắc bén như dao, cứ như đang lóc thịt cô từng chút một. Trì Lí đảo tròng mắt, miễn cưỡng nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm, vị cay xộc thẳng lên mũi, suýt khiến cô bật khóc.
"Rượu tiễn đường mà khó uống như vậy, nam chính này chẳng phải người rồi!"
Nghĩ đến chuyện không nên lãng phí, Trì Lí cắn răng, từng ngụm nhỏ nuốt hết ly rượu. Cổ họng như bị lửa đốt, cô mệt mỏi ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, mí mắt nặng trĩu, chốc chốc lại mở ra.
Trong mắt là một mảnh tĩnh lặng tang thương. Rượu bắt đầu ngấm, cô cảm giác mình sắp đi gặp Diêm Vương đến nơi rồi. Thôi thì, nếu đã chết, chết vì trúng độc vẫn còn đỡ nhục hơn bị vứt xác.
Nghĩ vậy, cô vươn tay vỗ vào người Kỳ Nghiên Tranh, dù toàn thân bủn rủn, nóng bừng bừng, vẫn cố gắng dùng hết sức còn lại, lầu bầu nói: “Em cảm ơn anh nhiều lắm đấy."
Dứt lời, cô quay đầu ngã xuống sofa.
Những người còn lại trong phòng nhìn Trì Lí mà chỉ muốn giơ ngón cái khen ngợi. Vừa được Kỳ Nghiên Tranh tha mạng, chưa yên ổn được bao lâu lại dám khıêυ khí©h tiếp, ai đời lại vuốt râu hùm kiểu đó?
Mục Lãng chỉ muốn gào lên: "Trì Lí, cô không cần mạng nữa à?!"
Nhân vật chính bị nhìn chằm chằm lúc này, Trì Lí, đã ngủ say, gò má ửng hồng, trông như con mèo ngoan đang lim dim, hoàn toàn không ý thức được mình vừa gây ra chuyện gì.
Hệ thống thì điên cuồng gào bên tai cô:
[Chị đánh nam chính đấy, ký chủ à! Chị có bao nhiêu cái gan thế hả?!]
"Im đi!"
Trì Lí cau mày, cau có gắt lên một tiếng, quay người bịt tai. Cô đã sắp chết còn không cho người ta yên nghỉ à?
Cô cựa quậy vài cái, chân vô thức chạm vào người Kỳ Nghiên Tranh. Anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ, trong mắt ánh lên tia sáng tối tăm khó lường.
Kỳ Nghiên Tranh rời khỏi phòng sớm. Quý Lễ Nhượng nhìn theo bóng lưng anh, nhếch môi cười sâu xa: “Đây là lần đầu tiên anh ta mềm lòng."
Mục Lãng cười khẩy: “Xem ra… hòa thượng sắp hoàn tục rồi."
Khi Trì Lí tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt đã thấy Kỳ Nghiên Tranh ngồi bên cạnh. Cô dụi mắt rồi lại nhắm tịt lại, không phải chứ, dưới điện Diêm Vương cũng có Kỳ Nghiên Tranh à?
Cô mở mắt lần nữa, anh vẫn ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề nhúc nhích. Cô tò mò rướn người, đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào chóp mũi anh.
"Vẫn… còn sống?"
Cô lập tức véo mình một cái, đau điếng, hét khẽ lên. Đôi mắt bừng sáng, cô chưa chết!
Hệ thống nhảy ra reo hò:
[Nam chính đại từ đại bi tha cho chị rồi! Ký chủ cố gắng thêm nhé!]
Trì Lí đưa tay xoa mặt, sắc hồng chưa kịp tan, trong lòng nhẹ bẫng, xem ra ly rượu ấy không có gì, Kỳ Nghiên Tranh không hạ độc cô.
Cô nhìn anh, ánh mắt mềm đến mức không tưởng. Ánh nhìn nóng bỏng ấy cứ quấn lấy bóng dáng anh, cô ngồi nghiêng người, má ửng hồng, đuôi mắt cong cong, cả người như một đoá hoa nhỏ yêu kiều, khiến người ta không dám nhìn lâu.
Kỳ Nghiên Tranh nuốt khan một cái, nghe thấy giọng cô khe khẽ: “Anh Nghiên Tranh…"
Xe đã dừng trước cổng Trì gia. Cô còn chưa kịp nói thêm thì cửa xe đã bị Lý Văn Hải mở ra, đành mím môi xuống xe.
Lúc bước ra, cô cố tình không khép cửa kính, ngón tay níu lấy mép cửa sổ, nhìn anh nói: “Anh Nghiên Tranh, Lí Lí sẽ nhớ anh đấy."
Ngón tay Kỳ Nghiên Tranh khựng lại, đôi mắt đen sâu thẳm thêm một tầng.
Hệ thống sung sướиɠ lăn lộn:
[Ký chủ, ký chủ! Thiện cảm nam chính tăng 1 điểm rồi!]
Nghe xong tin này, Trì Lí chỉ muốn nhảy cẫng lên. Thừa lúc cửa kính còn chưa kéo lên, cô vội nói tiếp:
Ánh mắt của anh, sắc bén như dao, cứ như đang lóc thịt cô từng chút một. Trì Lí đảo tròng mắt, miễn cưỡng nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm, vị cay xộc thẳng lên mũi, suýt khiến cô bật khóc.
"Rượu tiễn đường mà khó uống như vậy, nam chính này chẳng phải người rồi!"
Nghĩ đến chuyện không nên lãng phí, Trì Lí cắn răng, từng ngụm nhỏ nuốt hết ly rượu. Cổ họng như bị lửa đốt, cô mệt mỏi ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, mí mắt nặng trĩu, chốc chốc lại mở ra.
Trong mắt là một mảnh tĩnh lặng tang thương. Rượu bắt đầu ngấm, cô cảm giác mình sắp đi gặp Diêm Vương đến nơi rồi. Thôi thì, nếu đã chết, chết vì trúng độc vẫn còn đỡ nhục hơn bị vứt xác.
Nghĩ vậy, cô vươn tay vỗ vào người Kỳ Nghiên Tranh, dù toàn thân bủn rủn, nóng bừng bừng, vẫn cố gắng dùng hết sức còn lại, lầu bầu nói: “Em cảm ơn anh nhiều lắm đấy."
Những người còn lại trong phòng nhìn Trì Lí mà chỉ muốn giơ ngón cái khen ngợi. Vừa được Kỳ Nghiên Tranh tha mạng, chưa yên ổn được bao lâu lại dám khıêυ khí©h tiếp, ai đời lại vuốt râu hùm kiểu đó?
Mục Lãng chỉ muốn gào lên: "Trì Lí, cô không cần mạng nữa à?!"
Nhân vật chính bị nhìn chằm chằm lúc này, Trì Lí, đã ngủ say, gò má ửng hồng, trông như con mèo ngoan đang lim dim, hoàn toàn không ý thức được mình vừa gây ra chuyện gì.
Hệ thống thì điên cuồng gào bên tai cô:
[Chị đánh nam chính đấy, ký chủ à! Chị có bao nhiêu cái gan thế hả?!]
"Im đi!"
Trì Lí cau mày, cau có gắt lên một tiếng, quay người bịt tai. Cô đã sắp chết còn không cho người ta yên nghỉ à?
Cô cựa quậy vài cái, chân vô thức chạm vào người Kỳ Nghiên Tranh. Anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ, trong mắt ánh lên tia sáng tối tăm khó lường.
Mục Lãng cười khẩy: “Xem ra… hòa thượng sắp hoàn tục rồi."
Khi Trì Lí tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt đã thấy Kỳ Nghiên Tranh ngồi bên cạnh. Cô dụi mắt rồi lại nhắm tịt lại, không phải chứ, dưới điện Diêm Vương cũng có Kỳ Nghiên Tranh à?
Cô mở mắt lần nữa, anh vẫn ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề nhúc nhích. Cô tò mò rướn người, đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào chóp mũi anh.
"Vẫn… còn sống?"
Cô lập tức véo mình một cái, đau điếng, hét khẽ lên. Đôi mắt bừng sáng, cô chưa chết!
Hệ thống nhảy ra reo hò:
[Nam chính đại từ đại bi tha cho chị rồi! Ký chủ cố gắng thêm nhé!]
Trì Lí đưa tay xoa mặt, sắc hồng chưa kịp tan, trong lòng nhẹ bẫng, xem ra ly rượu ấy không có gì, Kỳ Nghiên Tranh không hạ độc cô.
Kỳ Nghiên Tranh nuốt khan một cái, nghe thấy giọng cô khe khẽ: “Anh Nghiên Tranh…"
Xe đã dừng trước cổng Trì gia. Cô còn chưa kịp nói thêm thì cửa xe đã bị Lý Văn Hải mở ra, đành mím môi xuống xe.
Lúc bước ra, cô cố tình không khép cửa kính, ngón tay níu lấy mép cửa sổ, nhìn anh nói: “Anh Nghiên Tranh, Lí Lí sẽ nhớ anh đấy."
Ngón tay Kỳ Nghiên Tranh khựng lại, đôi mắt đen sâu thẳm thêm một tầng.
Hệ thống sung sướиɠ lăn lộn:
[Ký chủ, ký chủ! Thiện cảm nam chính tăng 1 điểm rồi!]
Nghe xong tin này, Trì Lí chỉ muốn nhảy cẫng lên. Thừa lúc cửa kính còn chưa kéo lên, cô vội nói tiếp:
3
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
