0 chữ
Chương 11
Chương 11
Nói đến đây, cô ngừng lại, giọng nhỏ đi, thoáng chút tủi thân: “Hồi nãy nếu không nhờ anh, chắc em đã bị bắt nạt rồi. Bây giờ tay em vẫn còn đau đây này…"
Giọng cô mềm oặt như tơ, âm cuối lượn quanh tai nghe ngọt lịm như câu dẫn.
Kỳ Nghiên Tranh cụp mắt, ánh nhìn dừng lại trên cổ tay cô. Đoạn da trắng mịn in rõ vết đỏ chói mắt, mạch máu xanh mảnh uốn lượn kéo dài xuống lòng bàn tay hồng hào.
Một cô gái được nuôi nấng cưng chiều như thế, bị thương chút xíu cũng thấy như trời sập.
Kỳ Nghiên Tranh vẫn không có chút gợn sóng nào trong đôi mắt đen, trái lại còn thêm phần lạnh lẽo.
Giọng trầm thấp vọng vào tai người nghe khiến người ta rùng mình: “Đưa cô ta về."
Trì Lí rõ ràng thấy giữa hàng mày anh thoáng dãn ra, vội vàng níu lấy tay áo anh, siết chặt hơn.
"Trì Lí."
Giọng anh hạ thấp, âm điệu trầm khàn đến mức tim cô cũng run rẩy theo.
Kỳ Nghiên Tranh quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia u tối. Trong khoảnh khắc chạm vào ánh mắt ấy, tim Trì Lí như khựng lại.
Không thể phủ nhận anh rất đẹp trai. Ngũ quan góc cạnh, sắc nét, ánh mắt tuy lạnh mà cuốn hút không rời, đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt càng khiến anh thêm phần tà mị khó lường.
Nhưng giờ phút này Trì Lí hoàn toàn không còn tâm trí để ngắm "trai đẹp".
Tay run lên, cô lập tức buông tay áo anh, cúi đầu xuống, rõ ràng bị dọa sợ.
Kỳ Nghiên Tranh nổi giận liệu có rút dao xử cô không? Biết vậy đã không dám mon men lại gần.
Từ lúc Trì Lí chạm vào tay áo Kỳ Nghiên Tranh, cả phòng bao vốn ồn ào bỗng chốc rơi vào im lặng. Ai nấy đều mở to mắt theo dõi từng động tĩnh của họ.
Thật ra lúc anh gọi tên cô, giọng điệu chẳng có chút cảm xúc, hai chữ "Trì Lí" lạnh băng, thế mà một tiểu thư được nâng niu từ bé lại sợ đến trắng bệch cả mặt.
Quý Lễ Nhượng bật cười khẽ, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Trì Lí đang run lẩy bẩy.
Bị gọi tên đã không chịu nổi, còn dám to gan trêu chọc anh?
Hắn ta còn nhớ lần trước có người xịt nước hoa kí©h thí©ɧ rồi cố tình tiếp cận Kỳ Nghiên Tranh, bị vệ sĩ lôi ra ngoài ném thẳng khỏi phòng.
Tầng mấy nhỉ?
Quý Lễ Nhượng khẽ lẩm bẩm: "Tầng 10."
Con số này Trì Lí không xa lạ gì. Trước khi bước vào đây, hệ thống đã không ngừng nhắc cô phải ăn nói cho cẩn thận.
Tháng trước, cả Cảng Thành rúng động vì vụ một cô gái cố tình quyến rũ Kỳ Nghiên Tranh. Mới chỉ xịt nước hoa đã bị phát hiện, vệ sĩ chắn ngay trước mặt, kéo thẳng ra ngoài.
Cô ta gào khóc điên cuồng vì bị lôi ra cửa. Kỳ Nghiên Tranh chỉ thấy ồn.
Thế là… bị ném thẳng xuống lầu.
Vụ đó nhanh chóng bị ém nhẹm, chủ yếu là vì thế lực sau lưng Kỳ Nghiên Tranh quá lớn. Ở Cảng Thành này, anh chính là quyền lực.
Lúc này đây, toàn thân Trì Lí lạnh toát.
Hệ thống trong tai đã bắt đầu phát "chú đại bi", gương mặt cô xụ xuống, rón rén dịch mông sang bên cạnh, định chuồn đi.
Dù sao đây cũng là tầng ba, nếu bị ném xuống thì tay chân gãy cũng chẳng phải chuyện lạ.
Tất cả là lỗi của cái tên sếp chết tiệt kia! Không biết chọn truyện khác mà xuyên à? Để cô phải đυ.ng ngay phải tên "sát thần" như này, mạng cô không phải mạng chắc?
Đúng lúc cô còn đang ai oán than trời trách đất, Kỳ Nghiên Tranh bên cạnh rót cho cô một ly rượu.
Rượu đỏ óng ánh trong ly, giống hệt máu.
Trì Lí cạn lời đến phát khóc, trán đổ mồ hôi lạnh.
Đây là… rượu tiễn đường trước khi xử tử à?
Kỳ Nghiên Tranh không hề biết trong lòng cô đang diễn ra một cuộc độc thoại náo nhiệt. Anh chỉ hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn cô run rẩy như chiếc lá, trông thú vị như một… con thỏ trắng nhỏ sắp bị đem ra làm thịt.
Giọng cô mềm oặt như tơ, âm cuối lượn quanh tai nghe ngọt lịm như câu dẫn.
Kỳ Nghiên Tranh cụp mắt, ánh nhìn dừng lại trên cổ tay cô. Đoạn da trắng mịn in rõ vết đỏ chói mắt, mạch máu xanh mảnh uốn lượn kéo dài xuống lòng bàn tay hồng hào.
Một cô gái được nuôi nấng cưng chiều như thế, bị thương chút xíu cũng thấy như trời sập.
Kỳ Nghiên Tranh vẫn không có chút gợn sóng nào trong đôi mắt đen, trái lại còn thêm phần lạnh lẽo.
Giọng trầm thấp vọng vào tai người nghe khiến người ta rùng mình: “Đưa cô ta về."
Trì Lí rõ ràng thấy giữa hàng mày anh thoáng dãn ra, vội vàng níu lấy tay áo anh, siết chặt hơn.
"Trì Lí."
Kỳ Nghiên Tranh quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia u tối. Trong khoảnh khắc chạm vào ánh mắt ấy, tim Trì Lí như khựng lại.
Không thể phủ nhận anh rất đẹp trai. Ngũ quan góc cạnh, sắc nét, ánh mắt tuy lạnh mà cuốn hút không rời, đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt càng khiến anh thêm phần tà mị khó lường.
Nhưng giờ phút này Trì Lí hoàn toàn không còn tâm trí để ngắm "trai đẹp".
Tay run lên, cô lập tức buông tay áo anh, cúi đầu xuống, rõ ràng bị dọa sợ.
Kỳ Nghiên Tranh nổi giận liệu có rút dao xử cô không? Biết vậy đã không dám mon men lại gần.
Từ lúc Trì Lí chạm vào tay áo Kỳ Nghiên Tranh, cả phòng bao vốn ồn ào bỗng chốc rơi vào im lặng. Ai nấy đều mở to mắt theo dõi từng động tĩnh của họ.
Quý Lễ Nhượng bật cười khẽ, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Trì Lí đang run lẩy bẩy.
Bị gọi tên đã không chịu nổi, còn dám to gan trêu chọc anh?
Hắn ta còn nhớ lần trước có người xịt nước hoa kí©h thí©ɧ rồi cố tình tiếp cận Kỳ Nghiên Tranh, bị vệ sĩ lôi ra ngoài ném thẳng khỏi phòng.
Tầng mấy nhỉ?
Quý Lễ Nhượng khẽ lẩm bẩm: "Tầng 10."
Con số này Trì Lí không xa lạ gì. Trước khi bước vào đây, hệ thống đã không ngừng nhắc cô phải ăn nói cho cẩn thận.
Tháng trước, cả Cảng Thành rúng động vì vụ một cô gái cố tình quyến rũ Kỳ Nghiên Tranh. Mới chỉ xịt nước hoa đã bị phát hiện, vệ sĩ chắn ngay trước mặt, kéo thẳng ra ngoài.
Thế là… bị ném thẳng xuống lầu.
Vụ đó nhanh chóng bị ém nhẹm, chủ yếu là vì thế lực sau lưng Kỳ Nghiên Tranh quá lớn. Ở Cảng Thành này, anh chính là quyền lực.
Lúc này đây, toàn thân Trì Lí lạnh toát.
Hệ thống trong tai đã bắt đầu phát "chú đại bi", gương mặt cô xụ xuống, rón rén dịch mông sang bên cạnh, định chuồn đi.
Dù sao đây cũng là tầng ba, nếu bị ném xuống thì tay chân gãy cũng chẳng phải chuyện lạ.
Tất cả là lỗi của cái tên sếp chết tiệt kia! Không biết chọn truyện khác mà xuyên à? Để cô phải đυ.ng ngay phải tên "sát thần" như này, mạng cô không phải mạng chắc?
Đúng lúc cô còn đang ai oán than trời trách đất, Kỳ Nghiên Tranh bên cạnh rót cho cô một ly rượu.
Rượu đỏ óng ánh trong ly, giống hệt máu.
Trì Lí cạn lời đến phát khóc, trán đổ mồ hôi lạnh.
Đây là… rượu tiễn đường trước khi xử tử à?
Kỳ Nghiên Tranh không hề biết trong lòng cô đang diễn ra một cuộc độc thoại náo nhiệt. Anh chỉ hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn cô run rẩy như chiếc lá, trông thú vị như một… con thỏ trắng nhỏ sắp bị đem ra làm thịt.
2
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
