0 chữ
Chương 10
Chương 10
Hắn ta khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ cái người cấm dục bao năm kia, lại thích kiểu này sao?
Kỳ Nghiên Tranh khẽ lắc ly rượu trong tay, vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng. Chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh đã có giọng nói vang lên trước.
"Các anh đừng nói bừa."
Trì Lí liếc nhìn người đàn ông im lặng lạnh như băng kia, không nhịn được rụt tay lại, nhẹ giọng nói: “Anh Nghiên Tranh không thích tôi… nhưng tôi rất thích anh ấy."
Giọng cô mềm mại như tan vào không khí, mang theo vị ngọt như mật. Ánh mắt đắm đuối nhìn về phía người đàn ông, còn anh thì chỉ lặng lẽ nhấp rượu, thái độ hờ hững không chút để tâm.
Sự lạnh lùng ấy khiến ánh mắt vốn long lanh như nước của Trì Lí dần trở nên u ám. Cô cúi đầu, im lặng xoay xoay ngón tay.
Đẹp như thế, mà lại buồn thế, đến Mục Lãng cũng không đành lòng. Hắn ta rót cho cô một ly rượu, vô tư liếc sang người đàn ông bên cạnh cô: “Gọi “anh” ngọt vậy, mai mà không thích anh ấy nữa thì đến theo anh Mục Lãng này được không?"
Giọng nói nửa thật nửa đùa, không quên kèm theo ánh nhìn tán tỉnh. Quý Lễ Nhượng bên cạnh không nhịn được giơ chân đạp một phát: “Muốn ve vãn thì đi chỗ khác mà ve."
Mục Lãng chống tay lên bàn, cười khẽ, nhưng vừa bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo vô tình của Kỳ Nghiên Tranh, cả người lập tức run lên, nhanh chóng co người lại ngồi ngay ngắn.
Trì Lí vẫn đang cúi đầu vân vê ngón tay, nghe xong câu của Mục Lãng chỉ biết giật khóe miệng. Còn đang ôm gái trong lòng, mà cũng mơ cô theo đuổi, muốn lên trời chắc?
Trong lòng cô lặng lẽ thở phì, khẽ nói: “Cả đời này tôi chỉ thích mình anh Nghiên Tranh thôi. Dù anh ấy không thích tôi, tôi cũng sẽ luôn thích anh ấy."
"Với tôi, tình cảm này là đến chết cũng không đổi."
Lời tỏ tình chân thành đến nghẹn ngào, ngay cả chính cô cũng suýt cảm động đến bật khóc. Trong phòng vang lên mấy tràng cười khẽ, vài người vỗ tay tán thưởng.
Chỉ có Kỳ Nghiên Tranh là không hề lay động.
Đốt ngón tay khẽ miết vào thành ly, đôi mắt sâu thẳm như mực tối, thoạt nhìn lạnh nhạt mà nguy hiểm tột cùng. Anh ngồi nơi ánh sáng không chạm tới, cả người toát lên khí thế cao ngạo lạnh lùng của kẻ đứng trên đỉnh.
Cổ áo mở hai khuy, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, hầu kết khẽ chuyển động. Dưới làn khói mờ, đường nét gương mặt anh vẫn rõ ràng sắc sảo.
Không cần nói, chỉ một ánh nhìn đã khiến người ta nghẹt thở.
Anh là kiểu đàn ông mà dù ngồi yên lặng cũng đủ khiến mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về. Nhưng chẳng ai dám manh động.
Sau lưng anh không chỉ có Kỳ gia, còn có cả một tập đoàn quân sự. Đám lính đánh thuê tàn bạo kia khiến người ta không rét mà run. Kỳ Nghiên Tranh nguy hiểm, âm trầm, khiến bất cứ ai gặp đều phải kính cẩn gọi một tiếng "ngài Kỳ".
Dám làm loạn, thì chỉ có con đường chết.
Chẳng ai dám đánh cược cả mạng mình.
Lúc này, Lý Văn Hải gõ cửa bước vào, đi thẳng tới trước mặt Trì Lí: “Trì tiểu thư, ngài Kỳ nhờ tôi đưa cô về."
Trì Lí liếc sang người đàn ông bên cạnh, môi mím chặt. Cô còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bị đuổi về rồi sao?
Khó khăn lắm mới được ngồi gần Kỳ Nghiên Tranh như vậy, cô còn chưa chịu bỏ cuộc.
"Anh Nghiên Tranh, em muốn đi cùng anh…"
Ngón tay trắng nõn của cô khẽ bấu vào ống tay áo anh, đầu ngón tay vì siết chặt mà trở nên tái nhợt. Giọng nói mềm nhẹ, mang theo chút căng thẳng.
Thấy anh không gạt tay cô ra, Trì Lí càng to gan, lắc nhẹ tay anh: “Người đàn ông dưới lầu ấy… không biết đã đi chưa. Em sợ anh ta lại…"
Kỳ Nghiên Tranh khẽ lắc ly rượu trong tay, vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng. Chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh đã có giọng nói vang lên trước.
"Các anh đừng nói bừa."
Trì Lí liếc nhìn người đàn ông im lặng lạnh như băng kia, không nhịn được rụt tay lại, nhẹ giọng nói: “Anh Nghiên Tranh không thích tôi… nhưng tôi rất thích anh ấy."
Giọng cô mềm mại như tan vào không khí, mang theo vị ngọt như mật. Ánh mắt đắm đuối nhìn về phía người đàn ông, còn anh thì chỉ lặng lẽ nhấp rượu, thái độ hờ hững không chút để tâm.
Sự lạnh lùng ấy khiến ánh mắt vốn long lanh như nước của Trì Lí dần trở nên u ám. Cô cúi đầu, im lặng xoay xoay ngón tay.
Đẹp như thế, mà lại buồn thế, đến Mục Lãng cũng không đành lòng. Hắn ta rót cho cô một ly rượu, vô tư liếc sang người đàn ông bên cạnh cô: “Gọi “anh” ngọt vậy, mai mà không thích anh ấy nữa thì đến theo anh Mục Lãng này được không?"
Mục Lãng chống tay lên bàn, cười khẽ, nhưng vừa bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo vô tình của Kỳ Nghiên Tranh, cả người lập tức run lên, nhanh chóng co người lại ngồi ngay ngắn.
Trì Lí vẫn đang cúi đầu vân vê ngón tay, nghe xong câu của Mục Lãng chỉ biết giật khóe miệng. Còn đang ôm gái trong lòng, mà cũng mơ cô theo đuổi, muốn lên trời chắc?
Trong lòng cô lặng lẽ thở phì, khẽ nói: “Cả đời này tôi chỉ thích mình anh Nghiên Tranh thôi. Dù anh ấy không thích tôi, tôi cũng sẽ luôn thích anh ấy."
"Với tôi, tình cảm này là đến chết cũng không đổi."
Lời tỏ tình chân thành đến nghẹn ngào, ngay cả chính cô cũng suýt cảm động đến bật khóc. Trong phòng vang lên mấy tràng cười khẽ, vài người vỗ tay tán thưởng.
Đốt ngón tay khẽ miết vào thành ly, đôi mắt sâu thẳm như mực tối, thoạt nhìn lạnh nhạt mà nguy hiểm tột cùng. Anh ngồi nơi ánh sáng không chạm tới, cả người toát lên khí thế cao ngạo lạnh lùng của kẻ đứng trên đỉnh.
Cổ áo mở hai khuy, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, hầu kết khẽ chuyển động. Dưới làn khói mờ, đường nét gương mặt anh vẫn rõ ràng sắc sảo.
Không cần nói, chỉ một ánh nhìn đã khiến người ta nghẹt thở.
Anh là kiểu đàn ông mà dù ngồi yên lặng cũng đủ khiến mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về. Nhưng chẳng ai dám manh động.
Sau lưng anh không chỉ có Kỳ gia, còn có cả một tập đoàn quân sự. Đám lính đánh thuê tàn bạo kia khiến người ta không rét mà run. Kỳ Nghiên Tranh nguy hiểm, âm trầm, khiến bất cứ ai gặp đều phải kính cẩn gọi một tiếng "ngài Kỳ".
Chẳng ai dám đánh cược cả mạng mình.
Lúc này, Lý Văn Hải gõ cửa bước vào, đi thẳng tới trước mặt Trì Lí: “Trì tiểu thư, ngài Kỳ nhờ tôi đưa cô về."
Trì Lí liếc sang người đàn ông bên cạnh, môi mím chặt. Cô còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bị đuổi về rồi sao?
Khó khăn lắm mới được ngồi gần Kỳ Nghiên Tranh như vậy, cô còn chưa chịu bỏ cuộc.
"Anh Nghiên Tranh, em muốn đi cùng anh…"
Ngón tay trắng nõn của cô khẽ bấu vào ống tay áo anh, đầu ngón tay vì siết chặt mà trở nên tái nhợt. Giọng nói mềm nhẹ, mang theo chút căng thẳng.
Thấy anh không gạt tay cô ra, Trì Lí càng to gan, lắc nhẹ tay anh: “Người đàn ông dưới lầu ấy… không biết đã đi chưa. Em sợ anh ta lại…"
3
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
