TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41

Tối hôm đó, khi Bùi Quý Ngâm đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ làm sao để thăm dò chuyện kia, nghĩ thế nào cũng thấy khó thật sự.

Cô lặng lẽ ép chân, ánh mắt vô thức nhìn về phía Tống Chân đang trò chuyện với vài người ở xa. Nhìn một lúc, cô lại nhanh chóng dời mắt đi.

Tống Chân nói chuyện với mấy người kia xong thì đi về phía cô.

“Đàn chị.”

Tống Chân mỉm cười: “Bình thường em ra ngoài đều bịt kín mít thế à?”

“Tuỳ thôi ạ, hôm qua em không trang điểm.” Bùi Quý Ngâm nói đại một lý do.

Tống Chân chớp mắt, thực ra cô ấy cũng chỉ tiện miệng bắt chuyện thôi, nhưng nghe Bùi Quý Ngâm nói vậy thì lại nhớ đến đường kẻ mắt hoàn hảo hôm qua của cô.

Tất nhiên cô ấy không vạch trần, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Vậy à?”

Hôm qua còn thấy không có vẻ gì là đang cố ý né mình, nhưng hôm nay lại cứ có cảm giác như là cố tình tránh mặt.

Tại sao phải tránh cô ấy chứ?

Tống Chân không hiểu được.

“Có một người bạn đến chơi, nên em tiếp bạn ấy một chút thôi.” Bùi Quý Ngâm lại giải thích thêm một câu.

Tống Chân nhìn cô, nụ cười vẫn không thay đổi.

Bùi Quý Ngâm: …

Không khí bỗng trở nên có chút gượng gạo, Bùi Quý Ngâm cố gắng tìm một chủ đề mới để nói, nhưng lại chẳng nghĩ ra được gì.

“Đàn chị từng yêu bao giờ chưa ạ?”

Không khí càng gượng gạo hơn nữa.

Tống Chân cũng hơi ngẩn ra một chút, nhưng vẫn trả lời câu hỏi: “Chưa. Hiện tại chị chưa có ý định yêu đương.”

“Vậy ạ?” Bùi Quý Ngâm cười khẽ: “Em cũng vậy, giờ chỉ muốn kiếm tiền thôi.” Trừ khi là yêu đàn chị.

“Cố lên nhé.”

Bùi Quý Ngâm gật đầu, trong lòng như đang chảy máu. Đợi Tống Chân rời đi, cô mới lôi điện thoại ra.

Bùi Quý Ngâm: [Chị ấy nói hiện tại chưa muốn yêu.]

Thành Ngư: [Ừ.]

Bùi Quý Ngâm: [Huhuhuhu.]

Thành Ngư: [Thì chẳng phải ý chị ấy là chưa có ai trong lòng sao?]

Thành Ngư: [Đừng bỏ cuộc.]

Thành Ngư: [Dù sao chị ấy cũng không ghét cậu, thế là tín hiệu tốt rồi.]

Bùi Quý Ngâm: [Cậu giỏi an ủi người khác ghê.]

Thành Ngư: [Cảm ơn, mình cũng thấy vậy.]

Bùi Quý Ngâm thở dài, lại lén liếc nhìn về phía Tống Chân thêm một lần nữa.

Cả buổi tối hôm đó, Bùi Quý Ngâm cứ thẫn thờ, đến lúc rời đi cũng có vẻ ủ rũ.

“Trông em có vẻ không vui?” Tống Chân đi theo cô lúc ra về.

“Không phải không vui, chỉ là hơi mệt.” Bùi Quý Ngâm nói: “Ngủ không ngon.”

“Hôm qua thức khuya à?”

“Không, chỉ là gặp ác mộng thôi.” Bùi Quý Ngâm cười nhẹ: “Thấy mệt lắm.”

“Nếu sau này thực sự mệt quá thì nói với chị nhé, thỉnh thoảng xin nghỉ cũng không sao.” Tống Chân nói.

“Em nghĩ em chịu được, đàn chị, em đi trước nhé?”

“Ừ.” Tống Chân vẫy tay chào tạm biệt Bùi Quý Ngâm.

Về đến nhà, tắm rửa xong, Bùi Quý Ngâm liền nằm bẹp xuống giường, cũng không chơi game nữa, thật sự là mệt cả thể xác lẫn tinh thần.

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [Chơi game không?]

Bùi Quý Ngâm thấy màn hình điện thoại sáng lên, cầm lên xem thì là tin nhắn trong game Vương Giả. Đây là lần đầu người kia chủ động hỏi cô có chơi không.

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: [Buồn ngủ quá, không chơi.]

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [Ừ, vậy thôi.]

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: [Mình add QQ đi, sau này tiện liên lạc hơn.]

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [Ok.]

Bùi Quý Ngâm gửi số QQ qua, chẳng mấy chốc đã có lời mời kết bạn được gửi đến.

Cô chấp nhận lời mời kết bạn, vừa nhìn đã biết tài khoản bên kia là acc phụ, khách ghé QQ Space chỉ có 47 người, mà cũng chẳng có nội dung gì cả.

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [Chào chị.]

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: [Chào em.]

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: [Em nghiêm túc vậy luôn hả?]

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [Ừ.]

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: [Vậy còn gọi là “Manh Manh Tiểu Khả Ái” được không đây?]

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [Em đang chuẩn bị đổi tên rồi.]

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: [Đừng mà.]

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: [Tốn tiền chi cho mệt.]

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [...]

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [Em dư tiền.]

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: [Aiza, nếu em đổi tên thì tên của chị sẽ thành ra siêu sến súa luôn đó, đã sến súa mà còn hơi biếи ŧɦái nữa.]

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [Giờ đã rất sến súa rồi, đã sến súa còn hơi biếи ŧɦái nữa.]

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: […]

Tiểu Khả Ái Đừng Chạy: [(cười mỉm) Tình yêu biến mất rồi, đi ngủ thôi, chúc ngủ ngon.]

Manh Manh Tiểu Khả Ái: [Ngủ ngon.]

Bên phía Tống Chân cũng tiện thể xem QQ của Bùi Quý Ngâm, cũng trống trơn như ruộng hoang, chẳng có gì cả, dòng trạng thái chỉ là một chuỗi dấu ba chấm. Cô ấy tắt điện thoại, bỗng chẳng còn hứng thú chơi game nữa.

Tắt đèn, lên giường đi ngủ.

Tối hôm đó, Bùi Quý Ngâm ngủ một mạch đến sáng, không mộng mị gì cả.

Sáng sớm, Thành Ngư đến lớp, vừa thấy Bùi Quý Ngâm thì hai mắt sáng rực.

Bùi Quý Ngâm: …

“Rốt cuộc sao hôm qua hai người lại nói đến chuyện đó?” Thành Ngư tò mò cực độ, bởi với dáng vẻ rụt rè như Bùi Quý Ngâm, thật chẳng giống kiểu người có thể trực tiếp hỏi thẳng câu đó.

“À, vì mình như một đứa ngốc, hỏi thẳng chị ấy trước giờ có từng yêu ai chưa.” Bùi Quý Ngâm mặt không cảm xúc.

Thành Ngư ngẩn người một lát, rồi “phụt” cười ra tiếng: “Hai cậu cũng đâu thân đến mức đó.”

“Đúng vậy đó, nên mình mới nói mình như đứa ngốc.” Bùi Quý Ngâm khó chịu nói: “Lúc đó cũng không biết nói gì, thế là chẳng suy nghĩ gì buột miệng hỏi luôn.”

“Không sao, dù gì bình thường trông cậu cũng không thông minh lắm, chắc đàn chị hiểu được.”

Bùi Quý Ngâm chống cằm thở dài: “Cậu cứ xây dựng niềm vui trên nỗi đau của mình đi.”

“Cảm ơn cậu nhé.”

Bùi Quý Ngâm: …

“Mình không muốn nói chuyện với cậu nữa.”

“Không sao, hôm nay bạn trai mình đến ngồi học cùng nè.”

Bùi Quý Ngâm: …

Cô hít sâu một hơi. Quả nhiên lát sau có một nam sinh bước vào lớp, ngồi xuống cạnh Thành Ngư. Hai người ngồi sát nhau, chẳng sợ nóng.

Bùi Quý Ngâm nhìn lên bảng, cố gắng không nhìn nữa cho khỏi khó chịu.

Tan học, cô lập tức rời khỏi chỗ, ra hành lang hít thở chút không khí. Tựa người lên lan can nhìn ra xa, liền thấy ngay Tống Chân ở phía trước. Quả nhiên, khi trong lòng nghĩ đến một người, thì rất dễ gặp được người đó.

Đối phương đeo balo, bước đi không nhanh không chậm. Có người tiến lại gần nói gì đó, cô ấy hơi lùi lại một bước rồi khẽ xua tay.

Đàn chị được nhiều người thích cũng là chuyện bình thường thôi, dù sao chị ấy quá xuất sắc.

Tống Chân ngẩng đầu lên, hai người chạm mắt nhau.

Bùi Quý Ngâm muốn tránh đi, nhưng đã muộn, kết quả là cả người cô vẫn còn nửa chừng ngoài hành lang, trông khá kỳ cục. Sau đó, cô giả vờ như không có chuyện gì, chầm chậm dựa lại vào lan can, động tác lại càng có vẻ chột dạ.

Cô vẫy tay với Tống Chân, Tống Chân cũng vẫy tay đáp lại.

Quả nhiên, mất mặt không chỉ có một lần, Bùi Quý Ngâm chỉ muốn rời khỏi hành tinh này ngay trong đêm.

Quay lại chỗ ngồi, mặt cô xám xịt như tro tàn.

“Cậu sao vậy?” Thành Ngư nhìn chằm chằm Bùi Quý Ngâm một lúc.

“Không muốn nói với cậu.” Bùi Quý Ngâm thở dài, cảm thấy gần đây mình thở dài ngày càng nhiều.

“Ừ, tuỳ thôi.” Thành Ngư cũng không gặng hỏi, dù sao Bùi Quý Ngâm chịu không nổi sẽ tự khai ra.

Bùi Quý Ngâm: …

“Cậu thật sự không hỏi à?” Bùi Quý Ngâm hỏi.

“Không thì sao?”

Bùi Quý Ngâm không muốn nói chuyện nữa, lại rơi vào trạng thái tự thu mình thường lệ.

“Nói chứ, cậu có tham gia đại hội thể thao không?” Thành Ngư hỏi.

“Không có tâm trạng.” Bùi Quý Ngâm đáp.

“Mình tham gia, cậu phải đến cổ vũ cho mình.”

“Chuyện này còn có thể ép buộc à?” Bùi Quý Ngâm nhíu mày.

“Sao lại không thể.” Thành Ngư liếc cô một cái: “Yên tâm, đến lúc cậu đá bóng mình cũng sẽ đi xem.”

Bùi Quý Ngâm: …

“Hai ngày nghỉ quý báu.” Bùi Quý Ngâm lại thở dài.

“Thời điểm tuyệt vời để thân thiết với đàn chị đấy.”

“Cũng đúng.” Bùi Quý Ngâm gật đầu: “Nhưng đại hội thể thao không phải là việc của ban thể dục à?”

“Đàn chị chắc sẽ đến xem thôi.” Thành Ngư nói.

“Được, nếu đàn chị không có mặt thì mình đi về.”

“Chậc.” Thành Ngư liếc cô, giọng không vui: “Tình cảm bao năm, không bằng một đàn chị.”

“Biết thế là tốt.” Bùi Quý Ngâm hừ nhẹ.

Thường thì buổi trưa Bùi Quý Ngâm sẽ ăn cùng Thành Ngư, nhưng lần này bạn trai Thành Ngư đến, nên cô cũng rất tự giác ở một mình, chẳng có hứng làm bóng đèn.

“Đàn em, sao lại ngồi một mình vậy?”

“Chào chị Kiều.” Bùi Quý Ngâm chào: “Bạn em có bạn trai đến, em không muốn ngồi cùng họ.”

“Vậy bọn chị ngồi đây được không? Bọn chị có đúng ba người, căn-tin cũng chẳng còn chỗ mấy.” Kiều Khiếu hỏi.

“Đương nhiên là được ạ.” Bùi Quý Ngâm vừa dứt lời thì đã thấy Tống Chân bưng khay đi tới: “Chào đàn chị.”

Mỗi lần nhìn thấy Tống Chân, cô lại nhớ đến mấy vụ xấu hổ gần đây, may mà vẻ mặt Tống Chân vẫn như thường, không có phản ứng gì đặc biệt.

Kiều Khiếu đi mua cơm, Bùi Quý Ngâm và Tống Chân ngồi đối diện nhau.

“Đàn chị, chị có tham gia đại hội thể thao không ạ?”

“Chị sẽ tham gia với vai trò tình nguyện viên.” Tống Chân đáp: “Chủ yếu là ghi thành tích các nội dung.”

“Vậy ạ? Thế chị ghi nội dung gì?”

“800 mét.” Tống Chân trả lời. “Còn em có tham gia không?”

“Có ạ, đúng nội dung 800 mét luôn.” Bùi Quý Ngâm cười tươi: “Trùng hợp ghê đó, đàn chị.”

Tống Chân chớp mắt. Trong nhóm của khoa, bên ban thể dục đã nhắc đi nhắc lại mấy ngày mà vẫn chẳng ai muốn đăng ký. 800 mét thì lại càng ít người tham gia.

Cô ấy hơi bất ngờ: “Lúc đó chị sẽ cổ vũ cho em.”

“Vâng.” Bùi Quý Ngâm gật đầu, sau đó rất tự nhiên lấy điện thoại ra, điền vào biểu mẫu đăng ký, nộp luôn, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười với Tống Chân, đặt điện thoại xuống, một chuỗi hành động liền mạch như đã chuẩn bị từ trước.

Tống Chân uống một ngụm canh. Không thể không nói, diễn xuất của Bùi Quý Ngâm khá là kém. Ban đầu còn tưởng cô gái này thông minh lắm, giờ nhìn qua thì thấy có phần ngốc nghếch.

Bùi Quý Ngâm cứ tưởng mình diễn rất trơn tru, nhưng thực ra lộ tẩy hết rồi.

Lúc này, hai người bạn cùng phòng của Tống Chân cũng vừa đến.

“Hôm nay có người chặn mình lại hỏi xin liên lạc của cậu đấy.” Hà Diệu nói: “Lúc nhìn còn tưởng là con trai, ai dè mở miệng ra mới biết là con gái. Nói thật thì trông cũng khá điển trai, trắng trẻo, cao cao, gầy gầy.”

“Cậu không đưa đấy chứ?” Tống Chân hỏi.

“Không, mình bảo cô ấy tự đi hỏi cậu.” Hà Diệu lắc đầu.

Bùi Quý Ngâm đã dừng ăn từ lâu, khẽ liếc nhìn biểu cảm của Tống Chân.

8

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.