0 chữ
Chương 42
Chương 42
Sắc mặt của Tống Chân không có thay đổi gì đặc biệt, chỉ khẽ gật đầu, “ừ” một tiếng.
Hà Diệu vẫn đang xuýt xoa về vẻ ngoài điển trai của người kia: “Nói thật là lúc nhìn thấy, mình còn đang nghĩ, trường mình khi nào có nam sinh đẹp trai thế này, ai ngờ lại là con gái.”
“Huhuhu, muốn đứng trước mặt cô ấy mà hét thật to “Mình đồng ý”.”
“Lau nước dãi đi.” Kiều Khiếu nhíu mày, lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
“Đúng đúng đúng, các cậu nhìn đi, chính là cô ấy kia kìa.” Hà Diệu hạ giọng, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy phấn khích: “Hình như là bên Học viện Nghệ thuật, học âm nhạc, cách khoa mình khá xa nên chưa từng gặp bao giờ.”
“Ồ, đẹp trai thật đấy.” Kiều Khiếu cũng cảm thán.
Bùi Quý Ngâm quay đầu nhìn thử, rồi ngây người ra một lúc.
Nếu có thể, cô rất muốn đem chuỗi trải nghiệm dạo gần đây viết thành một quyển sách tên là “Mỗi ngày đều xấu hổ muốn chết”. Tại sao trùng hợp của người khác đều là niềm vui, còn trùng hợp của cô lại là loại khiến ngón chân co quắp đến mức xây được cả tòa thành?
Vài năm trước, khi vừa tốt nghiệp cấp hai, trong lúc rảnh rỗi, Bùi Quý Ngâm đã tham gia vào một nhóm chat đồng tính nữ trong thành phố. Sau khi quen mọi người, cô giả vờ mình đã mười tám tuổi để tham dự một buổi gặp mặt offline.
Lúc đó, để trông chín chắn hơn, cô còn lén dùng mỹ phẩm của mẹ để trang điểm, mà phải nói là lớp trang điểm ấy khó mà miêu tả nổi. Thế nhưng sau khi tô vẽ xong, cô vẫn cảm thấy mình khá xinh đẹp. Kết quả, vừa đến nơi đã bị người ta nhận ra ngay là chưa đủ tuổi.
Cô vẫn còn nhớ, cô gái ngồi đối diện mình lúc đó đã nói: “Em trang điểm xong trông giống học sinh tiểu học lắm đó.” Nếu cô nhớ không nhầm, thì chính là cô gái kia nói câu đó. Buổi gặp mặt hôm đó chỉ có năm người, về nhà xong cô lập tức rời khỏi nhóm, âm thầm hứa với lòng “giang hồ từ nay không gặp lại”.
Nhưng ai mà ngờ được chứ! Ai mà ngờ được! Đổi cả thành phố rồi mà vẫn có thể đυ.ng mặt.
Đối phương nhìn thấy Bùi Quý Ngâm cũng hơi sững người, như đang nhớ lại gì đó, sau đó khẽ bật cười.
Bùi Quý Ngâm: Có một câu không biết có nên nói hay không.
“Em không sao chứ?” Tống Chân chọc nhẹ vào cánh tay Bùi Quý Ngâm, cô ấy nhạy bén nhận ra cảm xúc của đối phương có gì đó không ổn.
“Không sao cả.”
Cô gái kia đứng lại cạnh bàn.
Bùi Quý Ngâm ngẩng đầu nhìn đối phương, tuy đang cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vài phần cảnh giác và cảnh cáo.
“Ban nãy định xin cách liên lạc, nhưng đi tới đây rồi lại nghĩ thôi, dù sao cũng chào một tiếng.” Cô gái đó nhìn Tống Chân, nở nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại lướt sang nhìn Bùi Quý Ngâm một cái.
Bùi Quý Ngâm siết chặt đôi đũa, phải nói là người này rất biết cách tận dụng ưu thế của mình, nụ cười mang sức lan toả cực mạnh. Nhưng mà, tự nhiên nhìn cô một cái là sao?
“Đàn em Tống, chị tên là Mạc Trản, mong là lần sau sẽ lại gặp.”
Tống Chân chớp chớp mắt, nhìn theo bóng Mạc Trản rời đi, hơi khó hiểu. Hai người còn lại trên bàn cũng mang vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Tại sao tới đây rồi lại không muốn xin nữa?” Hà Diệu hỏi.
“Cũng khó nói lắm, nhan sắc của cô Tống nhà chúng ta dù mặt mộc cũng đủ khiến người ta xiêu lòng rồi, đâu đến mức vừa đi đến gần đã…” Kiều Khiếu nhìn Tống Chân một hồi.
Tống Chân liếc Kiều Khiếu một cái đầy bất mãn: “Người ta không muốn thì thôi, khỏi phải để mình từ chối.”
Nói xong, cô ấy liếc nhìn Bùi Quý Ngâm một cái. Vì lúc nãy Mạc Trản đang nói chuyện với mình, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Bùi Quý Ngâm, hành động này quá rõ ràng.
Hiển nhiên hai người họ từng quen biết.
Tống Chân không hỏi thêm, còn Bùi Quý Ngâm thì vẫn luôn để ý đến cô ấy qua khóe mắt, nhận ra ánh nhìn vừa rồi rơi lên người mình, trong lòng có chút chán nản. Còn chưa kịp thăm dò thì có lẽ Tống Chân đã đoán ra rồi. Đàn chị thông minh như vậy, tám phần là nhìn ra được.
Bùi Quý Ngâm vội vã xúc một miếng cơm đưa vào miệng, kết quả lại bị sặc.
Quả nhiên, khi người ta xui thì làm gì cũng xui. Tống Chân thấy Bùi Quý Ngâm bị sặc thì liền đưa bát canh của mình cho cô. Bùi Quý Ngâm tu một ngụm to mới nhận ra mình vừa uống thứ gì.
Sau đó… lại càng sặc dữ hơn.
“Đàn em, hôm nay trông em không bình thường lắm.” Kiều Khiếu hỏi.
“Vậy à?” Bùi Quý Ngâm cười cười: “Chắc là ngủ không ngon.”
Ra khỏi căn tin, đầu óc Bùi Quý Ngâm vẫn còn mơ mơ màng màng. Buổi chiều khi vào lớp, cô nhận được một lời mời kết bạn.
Nhìn thấy hai chữ “Mạc Trản” hiện trên màn hình, cô thật sự không muốn bấm chấp nhận.
Lúc trước khi nói chuyện trên mạng, cả hai còn chẳng biết tên thật của nhau, vậy mà giờ thì mọi thứ đều phơi bày cả rồi.
Bùi Quý Ngâm: [...]
Mạc Trản: [Chị thấy kỹ năng trang điểm đã tiến bộ không ít rồi đấy.]
Bùi Quý Ngâm: [...]
Mạc Trản: [Em đang theo đuổi chị ấy à?]
Bùi Quý Ngâm: [...]
Mạc Trản: [Ban đầu chị định xin cách liên lạc, nhưng lúc đó cảm giác nếu chị mở miệng ra, có khi em sẽ nhào vô đánh chị luôn ấy.]
Bùi Quý Ngâm: [Không đâu, đàn chị cũng đâu có đồng ý, em đánh chị làm gì.]
Mạc Trản: [Cô ấy vẫn chưa biết em là… đúng không?]
Bùi Quý Ngâm: [Chưa biết. Nhưng cảm ơn chị, chắc hôm nay chị ấy bắt đầu nghi ngờ rồi.]
Mạc Trản: [Ồ.]
Bùi Quý Ngâm tức muốn nghẹt thở, lập tức tắt màn hình điện thoại, không muốn trả lời nữa, chỉ thấy phiền não ngày càng chồng chất.
Sau khi về ký túc xá, Tống Chân cũng suy nghĩ lại đôi chút. Cô ấy cảm thấy làm người thì vẫn không nên tự luyến quá, dù sao thì hiện tại hành động của Bùi Quý Ngâm cũng chẳng có gì khiến cô ấy thấy kỳ lạ.
Hà Diệu vẫn đang xuýt xoa về vẻ ngoài điển trai của người kia: “Nói thật là lúc nhìn thấy, mình còn đang nghĩ, trường mình khi nào có nam sinh đẹp trai thế này, ai ngờ lại là con gái.”
“Huhuhu, muốn đứng trước mặt cô ấy mà hét thật to “Mình đồng ý”.”
“Lau nước dãi đi.” Kiều Khiếu nhíu mày, lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
“Đúng đúng đúng, các cậu nhìn đi, chính là cô ấy kia kìa.” Hà Diệu hạ giọng, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy phấn khích: “Hình như là bên Học viện Nghệ thuật, học âm nhạc, cách khoa mình khá xa nên chưa từng gặp bao giờ.”
“Ồ, đẹp trai thật đấy.” Kiều Khiếu cũng cảm thán.
Bùi Quý Ngâm quay đầu nhìn thử, rồi ngây người ra một lúc.
Nếu có thể, cô rất muốn đem chuỗi trải nghiệm dạo gần đây viết thành một quyển sách tên là “Mỗi ngày đều xấu hổ muốn chết”. Tại sao trùng hợp của người khác đều là niềm vui, còn trùng hợp của cô lại là loại khiến ngón chân co quắp đến mức xây được cả tòa thành?
Lúc đó, để trông chín chắn hơn, cô còn lén dùng mỹ phẩm của mẹ để trang điểm, mà phải nói là lớp trang điểm ấy khó mà miêu tả nổi. Thế nhưng sau khi tô vẽ xong, cô vẫn cảm thấy mình khá xinh đẹp. Kết quả, vừa đến nơi đã bị người ta nhận ra ngay là chưa đủ tuổi.
Cô vẫn còn nhớ, cô gái ngồi đối diện mình lúc đó đã nói: “Em trang điểm xong trông giống học sinh tiểu học lắm đó.” Nếu cô nhớ không nhầm, thì chính là cô gái kia nói câu đó. Buổi gặp mặt hôm đó chỉ có năm người, về nhà xong cô lập tức rời khỏi nhóm, âm thầm hứa với lòng “giang hồ từ nay không gặp lại”.
Đối phương nhìn thấy Bùi Quý Ngâm cũng hơi sững người, như đang nhớ lại gì đó, sau đó khẽ bật cười.
Bùi Quý Ngâm: Có một câu không biết có nên nói hay không.
“Em không sao chứ?” Tống Chân chọc nhẹ vào cánh tay Bùi Quý Ngâm, cô ấy nhạy bén nhận ra cảm xúc của đối phương có gì đó không ổn.
“Không sao cả.”
Cô gái kia đứng lại cạnh bàn.
Bùi Quý Ngâm ngẩng đầu nhìn đối phương, tuy đang cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vài phần cảnh giác và cảnh cáo.
“Ban nãy định xin cách liên lạc, nhưng đi tới đây rồi lại nghĩ thôi, dù sao cũng chào một tiếng.” Cô gái đó nhìn Tống Chân, nở nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại lướt sang nhìn Bùi Quý Ngâm một cái.
Bùi Quý Ngâm siết chặt đôi đũa, phải nói là người này rất biết cách tận dụng ưu thế của mình, nụ cười mang sức lan toả cực mạnh. Nhưng mà, tự nhiên nhìn cô một cái là sao?
Tống Chân chớp chớp mắt, nhìn theo bóng Mạc Trản rời đi, hơi khó hiểu. Hai người còn lại trên bàn cũng mang vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Tại sao tới đây rồi lại không muốn xin nữa?” Hà Diệu hỏi.
“Cũng khó nói lắm, nhan sắc của cô Tống nhà chúng ta dù mặt mộc cũng đủ khiến người ta xiêu lòng rồi, đâu đến mức vừa đi đến gần đã…” Kiều Khiếu nhìn Tống Chân một hồi.
Tống Chân liếc Kiều Khiếu một cái đầy bất mãn: “Người ta không muốn thì thôi, khỏi phải để mình từ chối.”
Nói xong, cô ấy liếc nhìn Bùi Quý Ngâm một cái. Vì lúc nãy Mạc Trản đang nói chuyện với mình, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Bùi Quý Ngâm, hành động này quá rõ ràng.
Hiển nhiên hai người họ từng quen biết.
Tống Chân không hỏi thêm, còn Bùi Quý Ngâm thì vẫn luôn để ý đến cô ấy qua khóe mắt, nhận ra ánh nhìn vừa rồi rơi lên người mình, trong lòng có chút chán nản. Còn chưa kịp thăm dò thì có lẽ Tống Chân đã đoán ra rồi. Đàn chị thông minh như vậy, tám phần là nhìn ra được.
Bùi Quý Ngâm vội vã xúc một miếng cơm đưa vào miệng, kết quả lại bị sặc.
Quả nhiên, khi người ta xui thì làm gì cũng xui. Tống Chân thấy Bùi Quý Ngâm bị sặc thì liền đưa bát canh của mình cho cô. Bùi Quý Ngâm tu một ngụm to mới nhận ra mình vừa uống thứ gì.
Sau đó… lại càng sặc dữ hơn.
“Đàn em, hôm nay trông em không bình thường lắm.” Kiều Khiếu hỏi.
“Vậy à?” Bùi Quý Ngâm cười cười: “Chắc là ngủ không ngon.”
Ra khỏi căn tin, đầu óc Bùi Quý Ngâm vẫn còn mơ mơ màng màng. Buổi chiều khi vào lớp, cô nhận được một lời mời kết bạn.
Nhìn thấy hai chữ “Mạc Trản” hiện trên màn hình, cô thật sự không muốn bấm chấp nhận.
Lúc trước khi nói chuyện trên mạng, cả hai còn chẳng biết tên thật của nhau, vậy mà giờ thì mọi thứ đều phơi bày cả rồi.
Bùi Quý Ngâm: [...]
Mạc Trản: [Chị thấy kỹ năng trang điểm đã tiến bộ không ít rồi đấy.]
Bùi Quý Ngâm: [...]
Mạc Trản: [Em đang theo đuổi chị ấy à?]
Bùi Quý Ngâm: [...]
Mạc Trản: [Ban đầu chị định xin cách liên lạc, nhưng lúc đó cảm giác nếu chị mở miệng ra, có khi em sẽ nhào vô đánh chị luôn ấy.]
Bùi Quý Ngâm: [Không đâu, đàn chị cũng đâu có đồng ý, em đánh chị làm gì.]
Mạc Trản: [Cô ấy vẫn chưa biết em là… đúng không?]
Bùi Quý Ngâm: [Chưa biết. Nhưng cảm ơn chị, chắc hôm nay chị ấy bắt đầu nghi ngờ rồi.]
Mạc Trản: [Ồ.]
Bùi Quý Ngâm tức muốn nghẹt thở, lập tức tắt màn hình điện thoại, không muốn trả lời nữa, chỉ thấy phiền não ngày càng chồng chất.
Sau khi về ký túc xá, Tống Chân cũng suy nghĩ lại đôi chút. Cô ấy cảm thấy làm người thì vẫn không nên tự luyến quá, dù sao thì hiện tại hành động của Bùi Quý Ngâm cũng chẳng có gì khiến cô ấy thấy kỳ lạ.
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
