0 chữ
Chương 40
Chương 40
Chỉ một lúc, quan hệ giữa hai người đã lên cấp ba.
"Em có nhiều vật phẩm thật đấy."
"Ừ, em tích từ trước tới giờ." Tống Chân đáp.
"Toàn đánh đơn à?"
"Toàn đánh đơn."
Bùi Quý Ngâm mở trận tiếp theo: "Chị sắp lên Vương Giả rồi đấy."
"Ơ…"
"Em mới Tinh Diệu bốn thôi." Tống Chân thở dài.
Trận thăng hạng đánh hai lần, trận đầu tiên thì có hai người AFK* - một người vừa vào đã treo, một người thì giữa chừng bỏ trận. Khi rời trận, người đó còn mở mic, nghe loáng thoáng giọng trẻ con khóc lóc gọi mẹ, rồi từ đó biến mất luôn.
(*) AFK là viết tắt của từ Away From Keyboard, thường chỉ những người treo máy, không online.
Bùi Quý Ngâm cũng không biết phải nói gì nữa.
Quả nhiên hôm nay làm gì cũng không suôn sẻ, chuyện kỳ quặc gì cũng gặp phải. Tối đến đi ngủ, Bùi Quý Ngâm còn mơ thấy mình cầm dao của tướng Lan điên cuồng chém gã đàn ông ở tàu điện, bên tai lại vang lên tiếng ai đó gọi "mẹ ơi".
Sáng hôm sau thức dậy, Bùi Quý Ngâm cảm thấy ngủ xong còn mệt hơn không ngủ, lúc đi học cả người trông héo rũ.
“Sao thế?” Thành Ngư liếc nhìn Bùi Quý Ngâm: “Hôm qua buổi gặp mặt không suôn sẻ à?”
“Suôn sẻ chứ, còn gặp cả đàn chị nữa, bị nhận ra.” Bùi Quý Ngâm thở dài.
“Đàn chị biết cậu là streamer rồi à?” Thành Ngư hỏi.
“Chắc là chưa.” Bùi Quý Ngâm nói: “Nếu chị ấy không theo dõi Weibo của Chi Chi thì chắc không biết đâu.”
“Vậy thì lo gì, nhìn là biết không biết rồi.”
Bùi Quý Ngâm liếc Thành Ngư một cái, rồi mở Weibo của Chi Chi ra xem lại bài hôm qua, hôm qua cô quên mất không xem.
Chi Chi: [Thật lòng đấy, chị Ngâm đẹp cực kỳ, siêu siêu đẹp, kiểu đẹp đến mức khiến tôi cong ngay lập tức ấy [ảnh]]
Khóe miệng Bùi Quý Ngâm giật nhẹ, cô để lại một bình luận:
Ngâm Tụng: [Chị em, không cần phải làm quá vậy đâu.]
Phía dưới, mọi người cũng đang hỏi liệu có thật không, Chi Chi còn lựa vài bình luận để trả lời.
Bùi Quý Ngâm tắt điện thoại, lại ngáp thêm một cái.
“Mệt lắm à?”
“Ừ.”
“Tối nay xin nghỉ đi đừng đi nữa.”
“Không được.” Bùi Quý Ngâm nói, “Một tuần cũng chỉ được gặp vài lần.”
“Bảy ngày gặp bốn lần còn chưa đủ à?”
“Chưa đủ, ước gì ngày nào cũng gặp.” Bùi Quý Ngâm bực bội nói.
“Ọe.”
“Cậu ngày nào cũng quấn lấy bạn trai, mình còn chưa nói gì đâu.”
“Xin lỗi nha, mình với người yêu ngọt ngào như thế đấy. Cậu mà theo đuổi được đàn chị, cũng có thể như vậy, mình đảm bảo không ý kiến gì luôn.”
“Được, nếu mình theo đuổi được chị ấy, ngày nào mình cũng khoe trước mặt cậu.” Bùi Quý Ngâm hừ nhẹ một tiếng.
“Vậy cố lên nha.” Thành Ngư vỗ vai cô: “Mà nói nghe coi, giờ hai người có tiến triển gì thực chất chưa?”
“Im miệng.”
Thành Ngư cười không chút tử tế.
Bùi Quý Ngâm không thèm để ý tới cô ấy nữa, nhưng mà, nói thật thì cô cũng không biết phải làm gì để theo đuổi một người, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Hơn nữa, chuyện giữa con gái với nhau thường chẳng có ranh giới rõ ràng, hồi cấp ba cô từng thấy hai cô gái thẳng thắn hôn nhau ngay trong lớp, mà là hôn môi hẳn hoi.
Làm sao để nói với đàn chị rằng "em đang theo đuổi chị, không phải kiểu chỉ muốn làm bạn thân đâu" mà không phá hỏng mối quan hệ hiện tại giữa hai người, chuyện đó mới là khó nhất.
Còn một điều nữa, tuy bây giờ xã hội đã cởi mở hơn nhiều, nhưng vẫn có không ít người cảm thấy đồng tính là điều kỳ quặc. Lỡ như đàn chị cũng cảm thấy như vậy thì sao. Trước đây đã từng có chuyện như vậy rồi, sau khi biết cô thích con gái, đối phương lập tức thay đổi thái độ.
Bùi Quý Ngâm thở dài, phiền thật.
“Đừng thở dài nữa.” Thành Ngư biết Bùi Quý Ngâm đang nghĩ gì, “Trước tiên cậu nên thăm dò thái độ của chị ấy với chuyện đồng tính đã, nếu người ta thẳng thừng bài xích thì tốt nhất là bỏ sớm đi.”
“Nếu chị ấy cởi mở và bao dung, thì hãy tính bước tiếp theo.” Thành Ngư nói tiếp.
Bùi Quý Ngâm liếc mắt nhìn Thành Ngư: “Vấn đề là thăm dò kiểu gì? Chẳng lẽ tự dưng lại hỏi thẳng luôn?”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi, bình thường chẳng phải thông minh lắm sao?”
“Hầy.” Bùi Quý Ngâm lại thở dài, “Để mình nghĩ cách vậy.”
“Ừ.” Thành Ngư gật đầu: “Chúc cậu thành công.”
“Cảm ơn.” Bùi Quý Ngâm nói: “Khó thật đấy, cuối cùng cũng nghe được một câu có tình người từ miệng cậu.”
Thành Ngư trợn trắng mắt: “Tiếc là tới giờ mình vẫn chưa nghe được câu nào ra hồn từ cậu đâu nhé.”
"Em có nhiều vật phẩm thật đấy."
"Ừ, em tích từ trước tới giờ." Tống Chân đáp.
"Toàn đánh đơn à?"
"Toàn đánh đơn."
Bùi Quý Ngâm mở trận tiếp theo: "Chị sắp lên Vương Giả rồi đấy."
"Ơ…"
"Em mới Tinh Diệu bốn thôi." Tống Chân thở dài.
Trận thăng hạng đánh hai lần, trận đầu tiên thì có hai người AFK* - một người vừa vào đã treo, một người thì giữa chừng bỏ trận. Khi rời trận, người đó còn mở mic, nghe loáng thoáng giọng trẻ con khóc lóc gọi mẹ, rồi từ đó biến mất luôn.
(*) AFK là viết tắt của từ Away From Keyboard, thường chỉ những người treo máy, không online.
Bùi Quý Ngâm cũng không biết phải nói gì nữa.
Quả nhiên hôm nay làm gì cũng không suôn sẻ, chuyện kỳ quặc gì cũng gặp phải. Tối đến đi ngủ, Bùi Quý Ngâm còn mơ thấy mình cầm dao của tướng Lan điên cuồng chém gã đàn ông ở tàu điện, bên tai lại vang lên tiếng ai đó gọi "mẹ ơi".
“Sao thế?” Thành Ngư liếc nhìn Bùi Quý Ngâm: “Hôm qua buổi gặp mặt không suôn sẻ à?”
“Suôn sẻ chứ, còn gặp cả đàn chị nữa, bị nhận ra.” Bùi Quý Ngâm thở dài.
“Đàn chị biết cậu là streamer rồi à?” Thành Ngư hỏi.
“Chắc là chưa.” Bùi Quý Ngâm nói: “Nếu chị ấy không theo dõi Weibo của Chi Chi thì chắc không biết đâu.”
“Vậy thì lo gì, nhìn là biết không biết rồi.”
Bùi Quý Ngâm liếc Thành Ngư một cái, rồi mở Weibo của Chi Chi ra xem lại bài hôm qua, hôm qua cô quên mất không xem.
Chi Chi: [Thật lòng đấy, chị Ngâm đẹp cực kỳ, siêu siêu đẹp, kiểu đẹp đến mức khiến tôi cong ngay lập tức ấy [ảnh]]
Khóe miệng Bùi Quý Ngâm giật nhẹ, cô để lại một bình luận:
Phía dưới, mọi người cũng đang hỏi liệu có thật không, Chi Chi còn lựa vài bình luận để trả lời.
Bùi Quý Ngâm tắt điện thoại, lại ngáp thêm một cái.
“Mệt lắm à?”
“Ừ.”
“Tối nay xin nghỉ đi đừng đi nữa.”
“Không được.” Bùi Quý Ngâm nói, “Một tuần cũng chỉ được gặp vài lần.”
“Bảy ngày gặp bốn lần còn chưa đủ à?”
“Chưa đủ, ước gì ngày nào cũng gặp.” Bùi Quý Ngâm bực bội nói.
“Ọe.”
“Cậu ngày nào cũng quấn lấy bạn trai, mình còn chưa nói gì đâu.”
“Xin lỗi nha, mình với người yêu ngọt ngào như thế đấy. Cậu mà theo đuổi được đàn chị, cũng có thể như vậy, mình đảm bảo không ý kiến gì luôn.”
“Được, nếu mình theo đuổi được chị ấy, ngày nào mình cũng khoe trước mặt cậu.” Bùi Quý Ngâm hừ nhẹ một tiếng.
“Im miệng.”
Thành Ngư cười không chút tử tế.
Bùi Quý Ngâm không thèm để ý tới cô ấy nữa, nhưng mà, nói thật thì cô cũng không biết phải làm gì để theo đuổi một người, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Hơn nữa, chuyện giữa con gái với nhau thường chẳng có ranh giới rõ ràng, hồi cấp ba cô từng thấy hai cô gái thẳng thắn hôn nhau ngay trong lớp, mà là hôn môi hẳn hoi.
Làm sao để nói với đàn chị rằng "em đang theo đuổi chị, không phải kiểu chỉ muốn làm bạn thân đâu" mà không phá hỏng mối quan hệ hiện tại giữa hai người, chuyện đó mới là khó nhất.
Còn một điều nữa, tuy bây giờ xã hội đã cởi mở hơn nhiều, nhưng vẫn có không ít người cảm thấy đồng tính là điều kỳ quặc. Lỡ như đàn chị cũng cảm thấy như vậy thì sao. Trước đây đã từng có chuyện như vậy rồi, sau khi biết cô thích con gái, đối phương lập tức thay đổi thái độ.
Bùi Quý Ngâm thở dài, phiền thật.
“Đừng thở dài nữa.” Thành Ngư biết Bùi Quý Ngâm đang nghĩ gì, “Trước tiên cậu nên thăm dò thái độ của chị ấy với chuyện đồng tính đã, nếu người ta thẳng thừng bài xích thì tốt nhất là bỏ sớm đi.”
“Nếu chị ấy cởi mở và bao dung, thì hãy tính bước tiếp theo.” Thành Ngư nói tiếp.
Bùi Quý Ngâm liếc mắt nhìn Thành Ngư: “Vấn đề là thăm dò kiểu gì? Chẳng lẽ tự dưng lại hỏi thẳng luôn?”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi, bình thường chẳng phải thông minh lắm sao?”
“Hầy.” Bùi Quý Ngâm lại thở dài, “Để mình nghĩ cách vậy.”
“Ừ.” Thành Ngư gật đầu: “Chúc cậu thành công.”
“Cảm ơn.” Bùi Quý Ngâm nói: “Khó thật đấy, cuối cùng cũng nghe được một câu có tình người từ miệng cậu.”
Thành Ngư trợn trắng mắt: “Tiếc là tới giờ mình vẫn chưa nghe được câu nào ra hồn từ cậu đâu nhé.”
5
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
