0 chữ
Chương 26
Chương 26
Hai người vào trận tiếp theo, Bùi Quý Ngâm chọn Yao, rồi bật mic.
“Có ai có thể gánh em không ạ… đánh rank thua nhiều quá, muốn đánh thường để trải nghiệm cảm giác chơi Yao nằm không cũng thắng một lần.” Giọng cô đầy ấm ức: “Không có ai sao? Không có thì thôi vậy. Hầy…”
Tống Chân: …
“Đám đồng đội trận trước không biết bị gì, lên đến trụ chính rồi mà không chịu đẩy trụ, chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Giọng Bùi Quý Ngâm như muốn khóc.
Ăn Một Bát Bún: [Cậu thích tướng rừng nào?]
Tống Chân rất muốn chọn tướng đi rừng, nhưng cuối cùng vẫn chọn đường giữa. Cô ấy chưa được thắng trận nào suốt mấy ngày vừa qua.
Bùi Quý Ngâm suy nghĩ vài giây: “Hm… tướng nào cũng được, Huyền Sách, Lý Bạch, Diệu, Hổ, thôi chọn Kính đi ạ!”
Ăn Một Bát Bún: [Được.]
Đối phương chọn Kính thật.
Hạt Bụi: [Vậy cậu thích xạ thủ nào?]
Tống Chân không hiểu rốt cuộc cô ấy khác gì so với Bùi Quý Ngâm mà mọi người lại vui vẻ nói chuyện với Bùi Quý Ngâm tới vậy, khi đến lượt cô ấy thì người ta hoặc tắt hết mic, hoặc chỉ bật mic của đội, chẳng ai buồn để ý cô ấy cả.
“Woa, mọi người tốt thật đấy, sao mình chưa bao giờ gặp được đồng đội như thế khi đánh rank nhỉ, anh ơi, anh thích chơi gì cũng được hết á.” Bùi Quý Ngâm nói.
Tống Chân mím môi, vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ thì nghe thấy giọng Bùi Quý Ngâm.
“Chị ơi, chị ơi, em theo người khác chị sẽ không giận chứ.”
“Chị ơi, chị ơi, chị sẽ không mắng em đâu nhỉ.”
Tống Chân: …
“Chị độc miệng ghê.”
“Hehe.” Bùi Quý Ngâm cười khẽ.
Trong mười lăm phút tiếp theo, Tống Chân chỉ muốn tắt mic, nhưng cuối cùng vẫn bật lên, đầu óc toàn là tiếng “chị, chị, chị” và “anh, anh, anh” của Bùi Quý Ngâm.
Sau khi lấy được bùa đỏ và xanh, Bùi Quý Ngâm chạy lên đường giữa, nhảy một điệu ngay trước mặt Tống Chân, trông đầy khıêυ khí©h.
“Trẻ con.” Tống Chân nói.
“Thật sao? Em trẻ con chỗ nào, em thấy mình chẳng trẻ con tí nào.” Bùi Quý Ngâm cười: “Em chỉ thấy bùa đỏ bùa xanh đẹp quá thôi mà.”
“Chị gái giận rồi à? Chị gái à em biết chị rộng lượng lắm, chắc chắn sẽ không giận em đâu.”
“Em nhỏ tuổi hơn chị mà.”
“Vâng ạ, em gái.”
Ván này chiến thắng rất vui, Bùi Quý Ngâm còn lấy được bảy mạng, thành công lên Siêu Thần.
Tống Chân lại nhớ đến bi kịch khi lần đầu tiên gặp Bùi Quý Ngâm, không giành nổi mạng nào.
Đây chính là sự khác biệt sao?
Quả nhiên, da mặt cô ấy vẫn còn mỏng quá.
Thoát trận rồi, ba người đồng đội ban nãy vẫn tiếp tục mời Bùi Quý Ngâm, nhưng cô đều từ chối.
Bùi Quý Ngâm uống một ngụm nước: “Em gái, thế nào, giảng dạy chuẩn sách giáo khoa chứ hả.”
“Chị giỏi quá rồi, thôi, em không chơi nữa, về ngủ đây.”
“Về? Bình thường em chơi game ở đâu vậy?” Bùi Quý Ngâm tò mò.
“Trên sân thượng, trong phòng ký túc xá sợ làm phiền bạn cùng phòng.”
“Vậy à.” Bùi Quý Ngâm đáp, “Thế ngủ ngon nhé.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Tống Chân về ký túc, đi lại rất nhẹ nhàng, nằm trên giường nhưng lại không sao ngủ được, càng nghĩ về chuyện ban nãy, cô ấy càng thấy bực bội.
Đây chính là kiểu ngoài đời đắc ý, lên mạng thất ý sao?
Đêm đó, Bùi Quý Ngâm ngủ rất ngon, một mạch tới chín giờ sáng. Cô không có tiết học sáng nên vô cùng thoải mái. Cô nhìn vào điện thoại, mắt dừng lại ở dòng chữ “thứ Sáu” một lúc lâu.
Bùi Quý Ngâm: [Đàn chị, tối nay chị có đi không?]
Tống Chân: [Có.]
Bùi Quý Ngâm: [Tuyệt.]
Bùi Quý Ngâm cảm thấy nhẹ nhõm, bật dậy sửa soạn, chuẩn bị đồ đạc và trang điểm.
Tống Chân nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, nghĩ bụng, nếu người đó cũng giống như cô em khóa dưới này thì tốt biết bao.
Cô ấy lại không nhịn được mà “chậc” một tiếng.
Ngồi trước bàn trang điểm, Bùi Quý Ngâm bất chợt hắt xì, cô xoa xoa mũi, cau mày lại.
Ai đang nói xấu cô thế không biết.
Bùi Quý Ngâm chưa bao giờ nghĩ rằng một buổi chiều lại có thể trôi qua khó chịu đến vậy.
Thành Ngư có chút cạn lời khi thấy Bùi Quý Ngâm cứ nhìn đồng hồ liên tục.
“Tối nay cậu đi hẹn hò à? Sao cậu vội thế?”
“Tối nay có lịch tập của CLB múa Trung Quốc, đàn chị cũng sẽ đến.” Bùi Quý Ngâm đáp.
“Có cần phải phấn khích thế không?”
“Cậu không hiểu đâu.” Bùi Quý Ngâm nói, “Tớ với đàn chị bây giờ đã dần dần thân hơn rồi.”
“Chậc.” Thành Ngư nhìn Bùi Quý Ngâm một lúc: “Chị ấy cũng năm ba rồi, sắp tới chắc phải đi thực tập, không còn ở trường nữa.”
Bùi Quý Ngâm: …
“Thảm thật đấy.” Thành Ngư lắc đầu.
Bùi Quý Ngâm: …
Không hiểu sao cô lại rất muốn đánh người.
Nhưng đây đúng là một vấn đề. Bùi Quý Ngâm xoa cằm nghĩ ngợi, đến lúc đó đàn chị sẽ rất mệt mỏi, mình không tiện làm phiền nữa.
“Có ai có thể gánh em không ạ… đánh rank thua nhiều quá, muốn đánh thường để trải nghiệm cảm giác chơi Yao nằm không cũng thắng một lần.” Giọng cô đầy ấm ức: “Không có ai sao? Không có thì thôi vậy. Hầy…”
Tống Chân: …
“Đám đồng đội trận trước không biết bị gì, lên đến trụ chính rồi mà không chịu đẩy trụ, chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Giọng Bùi Quý Ngâm như muốn khóc.
Ăn Một Bát Bún: [Cậu thích tướng rừng nào?]
Tống Chân rất muốn chọn tướng đi rừng, nhưng cuối cùng vẫn chọn đường giữa. Cô ấy chưa được thắng trận nào suốt mấy ngày vừa qua.
Bùi Quý Ngâm suy nghĩ vài giây: “Hm… tướng nào cũng được, Huyền Sách, Lý Bạch, Diệu, Hổ, thôi chọn Kính đi ạ!”
Ăn Một Bát Bún: [Được.]
Hạt Bụi: [Vậy cậu thích xạ thủ nào?]
Tống Chân không hiểu rốt cuộc cô ấy khác gì so với Bùi Quý Ngâm mà mọi người lại vui vẻ nói chuyện với Bùi Quý Ngâm tới vậy, khi đến lượt cô ấy thì người ta hoặc tắt hết mic, hoặc chỉ bật mic của đội, chẳng ai buồn để ý cô ấy cả.
“Woa, mọi người tốt thật đấy, sao mình chưa bao giờ gặp được đồng đội như thế khi đánh rank nhỉ, anh ơi, anh thích chơi gì cũng được hết á.” Bùi Quý Ngâm nói.
Tống Chân mím môi, vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ thì nghe thấy giọng Bùi Quý Ngâm.
“Chị ơi, chị ơi, em theo người khác chị sẽ không giận chứ.”
“Chị ơi, chị ơi, chị sẽ không mắng em đâu nhỉ.”
Tống Chân: …
“Chị độc miệng ghê.”
“Hehe.” Bùi Quý Ngâm cười khẽ.
Trong mười lăm phút tiếp theo, Tống Chân chỉ muốn tắt mic, nhưng cuối cùng vẫn bật lên, đầu óc toàn là tiếng “chị, chị, chị” và “anh, anh, anh” của Bùi Quý Ngâm.
“Trẻ con.” Tống Chân nói.
“Thật sao? Em trẻ con chỗ nào, em thấy mình chẳng trẻ con tí nào.” Bùi Quý Ngâm cười: “Em chỉ thấy bùa đỏ bùa xanh đẹp quá thôi mà.”
“Chị gái giận rồi à? Chị gái à em biết chị rộng lượng lắm, chắc chắn sẽ không giận em đâu.”
“Em nhỏ tuổi hơn chị mà.”
“Vâng ạ, em gái.”
Ván này chiến thắng rất vui, Bùi Quý Ngâm còn lấy được bảy mạng, thành công lên Siêu Thần.
Tống Chân lại nhớ đến bi kịch khi lần đầu tiên gặp Bùi Quý Ngâm, không giành nổi mạng nào.
Đây chính là sự khác biệt sao?
Quả nhiên, da mặt cô ấy vẫn còn mỏng quá.
Thoát trận rồi, ba người đồng đội ban nãy vẫn tiếp tục mời Bùi Quý Ngâm, nhưng cô đều từ chối.
“Chị giỏi quá rồi, thôi, em không chơi nữa, về ngủ đây.”
“Về? Bình thường em chơi game ở đâu vậy?” Bùi Quý Ngâm tò mò.
“Trên sân thượng, trong phòng ký túc xá sợ làm phiền bạn cùng phòng.”
“Vậy à.” Bùi Quý Ngâm đáp, “Thế ngủ ngon nhé.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Tống Chân về ký túc, đi lại rất nhẹ nhàng, nằm trên giường nhưng lại không sao ngủ được, càng nghĩ về chuyện ban nãy, cô ấy càng thấy bực bội.
Đây chính là kiểu ngoài đời đắc ý, lên mạng thất ý sao?
Đêm đó, Bùi Quý Ngâm ngủ rất ngon, một mạch tới chín giờ sáng. Cô không có tiết học sáng nên vô cùng thoải mái. Cô nhìn vào điện thoại, mắt dừng lại ở dòng chữ “thứ Sáu” một lúc lâu.
Bùi Quý Ngâm: [Đàn chị, tối nay chị có đi không?]
Tống Chân: [Có.]
Bùi Quý Ngâm: [Tuyệt.]
Bùi Quý Ngâm cảm thấy nhẹ nhõm, bật dậy sửa soạn, chuẩn bị đồ đạc và trang điểm.
Tống Chân nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, nghĩ bụng, nếu người đó cũng giống như cô em khóa dưới này thì tốt biết bao.
Cô ấy lại không nhịn được mà “chậc” một tiếng.
Ngồi trước bàn trang điểm, Bùi Quý Ngâm bất chợt hắt xì, cô xoa xoa mũi, cau mày lại.
Ai đang nói xấu cô thế không biết.
Bùi Quý Ngâm chưa bao giờ nghĩ rằng một buổi chiều lại có thể trôi qua khó chịu đến vậy.
Thành Ngư có chút cạn lời khi thấy Bùi Quý Ngâm cứ nhìn đồng hồ liên tục.
“Tối nay cậu đi hẹn hò à? Sao cậu vội thế?”
“Tối nay có lịch tập của CLB múa Trung Quốc, đàn chị cũng sẽ đến.” Bùi Quý Ngâm đáp.
“Có cần phải phấn khích thế không?”
“Cậu không hiểu đâu.” Bùi Quý Ngâm nói, “Tớ với đàn chị bây giờ đã dần dần thân hơn rồi.”
“Chậc.” Thành Ngư nhìn Bùi Quý Ngâm một lúc: “Chị ấy cũng năm ba rồi, sắp tới chắc phải đi thực tập, không còn ở trường nữa.”
Bùi Quý Ngâm: …
“Thảm thật đấy.” Thành Ngư lắc đầu.
Bùi Quý Ngâm: …
Không hiểu sao cô lại rất muốn đánh người.
Nhưng đây đúng là một vấn đề. Bùi Quý Ngâm xoa cằm nghĩ ngợi, đến lúc đó đàn chị sẽ rất mệt mỏi, mình không tiện làm phiền nữa.
8
0
2 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
