0 chữ
Chương 25
Chương 25
Tống Chân: …
“Thật sao, mình thấy vấn đề ở các cậu thì có, bản thân mình chẳng trẻ con chút nào.” Tống Chân nói tỉnh bơ, vẻ mặt trông khá nghiêm túc.
Mấy người bạn cùng phòng đều bật cười.
Tống Chân hít một hơi thật sâu: “Quả nhiên, bạn cùng phòng của mình thật vô dụng, chẳng giúp được việc gì.”
Sau khi tắm xong, cô ấy leo lên giường, mở điện thoại ra xem, cô ấy rất muốn tra cứu gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được từ khóa nào, cuối cùng vẫn đành cất điện thoại, ngủ trước đã, thuyền đến đầu cầu tự khắc sẽ thẳng*.
(*) Đây là một câu thành ngữ mang ý nghĩa mọi việc đến lúc sẽ có cách giải quyết, không cần quá lo lắng trước.
Nửa đêm, Tống Chân mở mắt ra.
Cô ấy đã quyết định rồi, lần sau chơi đánh thường sẽ chọn Yao, không lên bảo thạch phụ trợ để cho Bùi Quý Ngâm khó chịu chơi, cô ấy đã tưởng tượng ra vẻ mặt của đối phương lúc đó, chắc chắn sẽ khó chịu lắm.
Thế nhưng chờ suốt hai ngày, người kia vẫn không online.
Cuối tháng, Bùi Quý Ngâm cày đấu đỉnh cao suốt từ đầu cho đến tận ván cuối của ngày cuối cùng, nhìn vị trí thứ hai toàn quốc của mình, cô thở dài.
Vẫn thiếu một chút, đúng là tháng này cô đã hơi lười biếng.
Bùi Quý Ngâm xoa xoa cổ, cô vào tài khoản phụ xem thử, định thư giãn chút nhưng vừa mới lên thì đã thấy Tống Chân gửi lời mời.
Cô im lặng hai giây, em gái này trước đây đã bao giờ nhiệt tình như vậy đâu. Thế nhưng cô vẫn vào phòng.
“Giờ này còn chưa ngủ à?”
“Không ngủ được.” Tống Chân nói.
“Ồ, Tiểu Khả Ái, nhớ người ta rồi à? Vừa thấy chị online đã mời ngay, không phải đợi chị đó chứ?”
“Không đợi chị, chỉ là vừa đánh xong một ván, thấy chị đang online.” Tống Chân đáp: “Hôm nay vẫn đánh thường.”
“Được thôi.” Bùi Quý Ngâm nói: “Đánh hai ván rồi đi ngủ.”
Hai người vào game, Tống Chân chọn Yao, Bùi Quý Ngâm chọn Ngu Cơ.
Vào game rồi, Bùi Quý Ngâm để ý thấy trên đầu Tống Chân không còn cái bánh trung thu tròn tròn nữa, nheo mắt lại, bấm vào xem thì đúng là Tống Chân không mua bảo thạch phụ trợ.
Cô không nhịn được cười khẽ một tiếng, bảo sao lần này Tống Chân không ra đường giữa hỗ trợ từ cấp một, thì ra là ở đây chờ mình.
Tống Chân cứ đợi Bùi Quý Ngâm lên tiếng, ai ngờ nhân vật của Bùi Quý Ngâm đang đi nửa đường thì dừng lại, cô ấy khựng lại một chút.
Không phải là giận rồi đấy chứ…
Cô ấy đang phân vân không biết có nên bán giày để đổi lại bảo thạch không, thì thấy thứ gì đó trên đầu Ngu Cơ.
Tống Chân: …
[Tất cả] Uống Nước Ấm Nhiều Vào (Lỗ Ban Thất Hiệu): Ngu Cơ lên bảo thạch phụ trợ à?
[Tất cả] Tiểu Khả Ái Đừng Chạy (Ngu Cơ): Con bé muốn chơi, tôi cũng hết cách rồi.
[Tất cả] Uống Nước Ấm Nhiều Vào (Lỗ Ban Thất Hiệu): …
Tống Chân mím môi, khẽ ho hai tiếng.
“Tiểu Khả Ái, lần này em đánh dame* hả?”
(*) Dame là cách viết tắt của “damage” mang ý nghĩa gây sát thương lớn cho đối thủ trong game.
“Ừ.” Tống Chân đáp nhẹ một tiếng.
Trên thực tế, mọi chuyện lại không thuận lợi chút nào, rừng bên địch dắt theo trợ thủ băng trụ* tám trăm lần, hai người không có tí sức chống đỡ nào.
(*) Băng trụ là hành động tấn công đội địch ngay dưới trụ phòng thủ của họ, chấp nhận để trụ bắn mình, thường là khi chắc chắn có thể hạ gục kẻ địch nhanh chóng rồi rút ra an toàn.
“Hay là để em lên đồ phụ trợ nhé…” Tống Chân nói.
“Không sao, chơi thoải mái thôi, dù gì cũng không phải đánh rank.” Bùi Quý Ngâm nói.
Tống Chân: …
Cảm giác như tự tay đập đá vào chân mình vậy.
“Sao hôm nay lại nổi hứng chơi kiểu này?”
Tống Chân: …
“À… xem mấy cái video, em thấy người ta chơi kiểu này giỏi lắm.” Tống Chân tiện miệng bịa ra một lý do.
Đùa, sao có thể nói là do cô ấy cố ý được.
“Thật không đấy?” Bùi Quý Ngâm cười: “Đừng nói với chị là lần đầu gặp chị em cũng… học trên video nhé.”
Tống Chân: ???
“Sao em không biết là chị lại thông minh thế nhỉ?” Tống Chân buồn bực nói.
“Vậy thì đúng là do em ngốc rồi.” Bùi Quý Ngâm vừa nói vừa cười. Màn hình đúng lúc lại chuyển sang màu đen nên cô có thể cười thoải mái.
Tống Chân: …
“À mà này, em đã bao giờ giành được bùa xanh chưa?”
“Chưa từng.”
“Vậy là em yếu rồi đó.” Bùi Quý Ngâm nói.
Tống Chân rất muốn chửi thề, nhưng cô ấy lại nhẫn nhịn.
“Ván sau chị chơi Yao, em cứ chờ xem.”
“Vậy em đi rừng, nhưng em tuyệt đối sẽ không nhường bùa xanh cho chị đâu.” Tống Chân nói.
Bùi Quý Ngâm bật cười: “Xạ thủ, đường giữa, đường đối kháng, chẳng phải ai cũng có thể cho chị bùa xanh sao?”
Tống Chân: …
Tống Chân: Aaaaaaaaa!
Người này đúng là khắc tinh của cô ấy.
Ván đó thua, cả Tống Chân lẫn Bùi Quý Ngâm đều bị tố cáo, mỗi người bị trừ một điểm uy tín.
“Thật sao, mình thấy vấn đề ở các cậu thì có, bản thân mình chẳng trẻ con chút nào.” Tống Chân nói tỉnh bơ, vẻ mặt trông khá nghiêm túc.
Mấy người bạn cùng phòng đều bật cười.
Tống Chân hít một hơi thật sâu: “Quả nhiên, bạn cùng phòng của mình thật vô dụng, chẳng giúp được việc gì.”
Sau khi tắm xong, cô ấy leo lên giường, mở điện thoại ra xem, cô ấy rất muốn tra cứu gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được từ khóa nào, cuối cùng vẫn đành cất điện thoại, ngủ trước đã, thuyền đến đầu cầu tự khắc sẽ thẳng*.
(*) Đây là một câu thành ngữ mang ý nghĩa mọi việc đến lúc sẽ có cách giải quyết, không cần quá lo lắng trước.
Nửa đêm, Tống Chân mở mắt ra.
Cô ấy đã quyết định rồi, lần sau chơi đánh thường sẽ chọn Yao, không lên bảo thạch phụ trợ để cho Bùi Quý Ngâm khó chịu chơi, cô ấy đã tưởng tượng ra vẻ mặt của đối phương lúc đó, chắc chắn sẽ khó chịu lắm.
Cuối tháng, Bùi Quý Ngâm cày đấu đỉnh cao suốt từ đầu cho đến tận ván cuối của ngày cuối cùng, nhìn vị trí thứ hai toàn quốc của mình, cô thở dài.
Vẫn thiếu một chút, đúng là tháng này cô đã hơi lười biếng.
Bùi Quý Ngâm xoa xoa cổ, cô vào tài khoản phụ xem thử, định thư giãn chút nhưng vừa mới lên thì đã thấy Tống Chân gửi lời mời.
Cô im lặng hai giây, em gái này trước đây đã bao giờ nhiệt tình như vậy đâu. Thế nhưng cô vẫn vào phòng.
“Giờ này còn chưa ngủ à?”
“Không ngủ được.” Tống Chân nói.
“Ồ, Tiểu Khả Ái, nhớ người ta rồi à? Vừa thấy chị online đã mời ngay, không phải đợi chị đó chứ?”
“Không đợi chị, chỉ là vừa đánh xong một ván, thấy chị đang online.” Tống Chân đáp: “Hôm nay vẫn đánh thường.”
Hai người vào game, Tống Chân chọn Yao, Bùi Quý Ngâm chọn Ngu Cơ.
Vào game rồi, Bùi Quý Ngâm để ý thấy trên đầu Tống Chân không còn cái bánh trung thu tròn tròn nữa, nheo mắt lại, bấm vào xem thì đúng là Tống Chân không mua bảo thạch phụ trợ.
Cô không nhịn được cười khẽ một tiếng, bảo sao lần này Tống Chân không ra đường giữa hỗ trợ từ cấp một, thì ra là ở đây chờ mình.
Tống Chân cứ đợi Bùi Quý Ngâm lên tiếng, ai ngờ nhân vật của Bùi Quý Ngâm đang đi nửa đường thì dừng lại, cô ấy khựng lại một chút.
Không phải là giận rồi đấy chứ…
Cô ấy đang phân vân không biết có nên bán giày để đổi lại bảo thạch không, thì thấy thứ gì đó trên đầu Ngu Cơ.
Tống Chân: …
[Tất cả] Uống Nước Ấm Nhiều Vào (Lỗ Ban Thất Hiệu): Ngu Cơ lên bảo thạch phụ trợ à?
[Tất cả] Uống Nước Ấm Nhiều Vào (Lỗ Ban Thất Hiệu): …
Tống Chân mím môi, khẽ ho hai tiếng.
“Tiểu Khả Ái, lần này em đánh dame* hả?”
(*) Dame là cách viết tắt của “damage” mang ý nghĩa gây sát thương lớn cho đối thủ trong game.
“Ừ.” Tống Chân đáp nhẹ một tiếng.
Trên thực tế, mọi chuyện lại không thuận lợi chút nào, rừng bên địch dắt theo trợ thủ băng trụ* tám trăm lần, hai người không có tí sức chống đỡ nào.
(*) Băng trụ là hành động tấn công đội địch ngay dưới trụ phòng thủ của họ, chấp nhận để trụ bắn mình, thường là khi chắc chắn có thể hạ gục kẻ địch nhanh chóng rồi rút ra an toàn.
“Hay là để em lên đồ phụ trợ nhé…” Tống Chân nói.
“Không sao, chơi thoải mái thôi, dù gì cũng không phải đánh rank.” Bùi Quý Ngâm nói.
Tống Chân: …
Cảm giác như tự tay đập đá vào chân mình vậy.
“Sao hôm nay lại nổi hứng chơi kiểu này?”
Tống Chân: …
“À… xem mấy cái video, em thấy người ta chơi kiểu này giỏi lắm.” Tống Chân tiện miệng bịa ra một lý do.
Đùa, sao có thể nói là do cô ấy cố ý được.
“Thật không đấy?” Bùi Quý Ngâm cười: “Đừng nói với chị là lần đầu gặp chị em cũng… học trên video nhé.”
Tống Chân: ???
“Sao em không biết là chị lại thông minh thế nhỉ?” Tống Chân buồn bực nói.
“Vậy thì đúng là do em ngốc rồi.” Bùi Quý Ngâm vừa nói vừa cười. Màn hình đúng lúc lại chuyển sang màu đen nên cô có thể cười thoải mái.
Tống Chân: …
“À mà này, em đã bao giờ giành được bùa xanh chưa?”
“Chưa từng.”
“Vậy là em yếu rồi đó.” Bùi Quý Ngâm nói.
Tống Chân rất muốn chửi thề, nhưng cô ấy lại nhẫn nhịn.
“Ván sau chị chơi Yao, em cứ chờ xem.”
“Vậy em đi rừng, nhưng em tuyệt đối sẽ không nhường bùa xanh cho chị đâu.” Tống Chân nói.
Bùi Quý Ngâm bật cười: “Xạ thủ, đường giữa, đường đối kháng, chẳng phải ai cũng có thể cho chị bùa xanh sao?”
Tống Chân: …
Tống Chân: Aaaaaaaaa!
Người này đúng là khắc tinh của cô ấy.
Ván đó thua, cả Tống Chân lẫn Bùi Quý Ngâm đều bị tố cáo, mỗi người bị trừ một điểm uy tín.
8
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
