0 chữ
Chương 27
Chương 27
Bùi Quý Ngâm hơi khó chịu, thở dài một tiếng.
Thành Ngư liếc nhìn cô mấy lần: “Đừng nghĩ nhiều thế nữa, dù sao thì giờ cậu cũng chưa theo đuổi được người ta mà. Hơn nữa, biết đâu qua một thời gian lại hết thích thì sao.”
“Cậu không thể nói lời nào dễ nghe hơn à?” Bùi Quý Ngâm nói.
“Thì mình đang an ủi cậu mà.” Thành Ngư đáp.
Bùi Quý Ngâm cười lạnh hai tiếng: “Tin cậu chắc?”
Tối đến, vừa bước vào phòng sinh hoạt, cô đã thấy Tống Chân đang dẫn mọi người khởi động. Bùi Quý Ngâm cố ý vòng qua đến bên cạnh Tống Chân, mỉm cười gọi: “Đàn chị.”
“Đến rồi à?”
“Vâng.” Bùi Quý Ngâm gật đầu.
“Vào khởi động chung luôn đi.”
“Dạ.”
Bùi Quý Ngâm gật đầu.
Thành thật mà nói, Tống Chân từng nghe Bùi Quý Ngâm kể rằng cơ thể cô khá cứng, không quá dẻo, nhưng cô ấy không ngờ lại tệ đến mức này.
Cô ấy đứng một bên nhìn Bùi Quý Ngâm, day day thái dương, rồi cúi xuống đè cô xuống thêm một chút.
“Đàn chị, nhẹ thôi, nhẹ thôi!” Bùi Quý Ngâm hét lên.
Tống Chân: …
“Thật ra chị chưa dùng sức đâu.”
“Không, có mà.” Bùi Quý Ngâm nằm rạp xuống sàn, hít một hơi thật sâu.
Tống Chân cười: “Thôi được rồi, em cứ làm hết sức mình là được, chị đi xem mấy người khác đã.”
“Đàn chị, em nghĩ em vẫn cố thêm được chút nữa.”
“Quá sức thì không tốt đâu.” Tống Chân lắc đầu.
Bùi Quý Ngâm nhìn Tống Chân rời đi, thở dài một tiếng.
Hoá ra, khi có đông người xung quanh thì không có cách nào nói chuyện được với đàn chị, nhưng Tống Chân múa thật sự rất đẹp, mà lại còn rất kiên nhẫn khi giảng dạy.
Bùi Quý Ngâm là đối tượng được quan tâm đặc biệt, vì cô hơi vụng về trong việc điều khiển cơ thể.
Tống Chân đứng cạnh Bùi Quý Ngâm, hít sâu một hơi để cố nhịn cười. Tại sao lại có người trông tấu hài đến vậy chứ.
“Đàn chị, chị đừng cười…” Bùi Quý Ngâm hạ giọng nói.
“Chị có cười đâu.” Tống Chân đáp.
Bùi Quý Ngâm thở dài, vốn dĩ còn tưởng đây sẽ là cơ hội tốt để gắn kết tình cảm.
Ai mà ngờ được chứ? Ai mà ngờ được!
Hình tượng tốt đẹp mất sạch rồi.
Tối về, Bùi Quý Ngâm khập khiễng đi theo sau Tống Chân ra ngoài.
“Bị thương à?” Tống Chân quay sang liếc nhìn Bùi Quý Ngâm.
Bùi Quý Ngâm lắc đầu: “Chỉ hơi mỏi chút thôi, mai em còn phải đá bóng nữa.”
“Em còn tham gia đội bóng đá à.”
“Ừm, ép bản thân phải vận động.” Bùi Quý Ngâm vừa nói vừa xoa cổ.
“Giỏi thật.” Tống Chân nói.
“Có giỏi gì đâu… Em cũng chẳng biết đá bóng, tháng 11 còn có giải đấu cho tân sinh viên nữa, em chẳng biết phải làm sao.” Bùi Quý Ngâm thở dài.
“Cố lên, phải tin vào bản thân.”
“Vâng.” Bùi Quý Ngâm gật đầu. Cô muốn nói thêm vài câu với Tống Chân, nhưng tiếc là phải về rồi: “Đàn chị, tạm biệt nhé.”
“Ừ, tạm biệt.”
Bùi Quý Ngâm quay lại nhìn Tống Chân: “À đúng rồi, mai đàn chị có đến thư viện không?”
“Có.” Tống Chân gật đầu.
“Vậy mai gặp.” Bùi Quý Ngâm vẫy tay, nhìn Tống Chân rời đi.
Về đến nhà, Bùi Quý Ngâm tắm rửa rồi leo lên giường. Ban đầu còn định chơi vài ván game, nhưng cô buồn ngủ quá, vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, Bùi Quý Ngâm khó khăn lắm mới dậy được, nhưng nhớ tới cuộc hẹn với đàn chị nên vẫn cố lết dậy, thậm chí còn sớm hơn mọi khi. Khi đến thư viện, cô thấy Tống Chân đi vào cùng người khác thì khựng lại một chút.
Chắc là bạn cùng phòng của Tống Chân.
Tiếc thật, lần này không còn thế giới của hai người nữa rồi.
Thành Ngư liếc nhìn cô mấy lần: “Đừng nghĩ nhiều thế nữa, dù sao thì giờ cậu cũng chưa theo đuổi được người ta mà. Hơn nữa, biết đâu qua một thời gian lại hết thích thì sao.”
“Cậu không thể nói lời nào dễ nghe hơn à?” Bùi Quý Ngâm nói.
“Thì mình đang an ủi cậu mà.” Thành Ngư đáp.
Bùi Quý Ngâm cười lạnh hai tiếng: “Tin cậu chắc?”
Tối đến, vừa bước vào phòng sinh hoạt, cô đã thấy Tống Chân đang dẫn mọi người khởi động. Bùi Quý Ngâm cố ý vòng qua đến bên cạnh Tống Chân, mỉm cười gọi: “Đàn chị.”
“Đến rồi à?”
“Vâng.” Bùi Quý Ngâm gật đầu.
“Vào khởi động chung luôn đi.”
“Dạ.”
Bùi Quý Ngâm gật đầu.
Thành thật mà nói, Tống Chân từng nghe Bùi Quý Ngâm kể rằng cơ thể cô khá cứng, không quá dẻo, nhưng cô ấy không ngờ lại tệ đến mức này.
“Đàn chị, nhẹ thôi, nhẹ thôi!” Bùi Quý Ngâm hét lên.
Tống Chân: …
“Thật ra chị chưa dùng sức đâu.”
“Không, có mà.” Bùi Quý Ngâm nằm rạp xuống sàn, hít một hơi thật sâu.
Tống Chân cười: “Thôi được rồi, em cứ làm hết sức mình là được, chị đi xem mấy người khác đã.”
“Đàn chị, em nghĩ em vẫn cố thêm được chút nữa.”
“Quá sức thì không tốt đâu.” Tống Chân lắc đầu.
Bùi Quý Ngâm nhìn Tống Chân rời đi, thở dài một tiếng.
Hoá ra, khi có đông người xung quanh thì không có cách nào nói chuyện được với đàn chị, nhưng Tống Chân múa thật sự rất đẹp, mà lại còn rất kiên nhẫn khi giảng dạy.
Bùi Quý Ngâm là đối tượng được quan tâm đặc biệt, vì cô hơi vụng về trong việc điều khiển cơ thể.
“Đàn chị, chị đừng cười…” Bùi Quý Ngâm hạ giọng nói.
“Chị có cười đâu.” Tống Chân đáp.
Bùi Quý Ngâm thở dài, vốn dĩ còn tưởng đây sẽ là cơ hội tốt để gắn kết tình cảm.
Ai mà ngờ được chứ? Ai mà ngờ được!
Hình tượng tốt đẹp mất sạch rồi.
Tối về, Bùi Quý Ngâm khập khiễng đi theo sau Tống Chân ra ngoài.
“Bị thương à?” Tống Chân quay sang liếc nhìn Bùi Quý Ngâm.
Bùi Quý Ngâm lắc đầu: “Chỉ hơi mỏi chút thôi, mai em còn phải đá bóng nữa.”
“Em còn tham gia đội bóng đá à.”
“Ừm, ép bản thân phải vận động.” Bùi Quý Ngâm vừa nói vừa xoa cổ.
“Giỏi thật.” Tống Chân nói.
“Có giỏi gì đâu… Em cũng chẳng biết đá bóng, tháng 11 còn có giải đấu cho tân sinh viên nữa, em chẳng biết phải làm sao.” Bùi Quý Ngâm thở dài.
“Vâng.” Bùi Quý Ngâm gật đầu. Cô muốn nói thêm vài câu với Tống Chân, nhưng tiếc là phải về rồi: “Đàn chị, tạm biệt nhé.”
“Ừ, tạm biệt.”
Bùi Quý Ngâm quay lại nhìn Tống Chân: “À đúng rồi, mai đàn chị có đến thư viện không?”
“Có.” Tống Chân gật đầu.
“Vậy mai gặp.” Bùi Quý Ngâm vẫy tay, nhìn Tống Chân rời đi.
Về đến nhà, Bùi Quý Ngâm tắm rửa rồi leo lên giường. Ban đầu còn định chơi vài ván game, nhưng cô buồn ngủ quá, vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, Bùi Quý Ngâm khó khăn lắm mới dậy được, nhưng nhớ tới cuộc hẹn với đàn chị nên vẫn cố lết dậy, thậm chí còn sớm hơn mọi khi. Khi đến thư viện, cô thấy Tống Chân đi vào cùng người khác thì khựng lại một chút.
Chắc là bạn cùng phòng của Tống Chân.
Tiếc thật, lần này không còn thế giới của hai người nữa rồi.
8
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
