0 chữ
Chương 24
Chương 24
Trận này thua thê thảm, nhưng có vẻ mọi người đều giao lưu rất vui.
Về lại sảnh chính, vẫn có người gửi lời mời vào đội, nhưng tất nhiên Bùi Quý Ngâm đều từ chối.
“Mùa này sắp kết thúc rồi ha.”
“Ừ, vậy mà em vẫn còn ở Kim Cương.” Tống Chân thở dài: “Chị cứ nhắc tới chuyện đau lòng của người ta mãi.”
“Bi thảm quá.” Bùi Quý Ngâm cảm thán.
“Hừ.” Tống Chân hừ nhẹ một tiếng: “Chị cũng có lên được Vương Giả đâu.”
“Nếu không phải vì duo với em, thì hôm nay chị đã lên Vương Giả rồi đó.” Bùi Quý Ngâm nói.
Tống Chân: …
“Thế sao mỗi lần chúng ta chơi cùng nhau lại cứ tụt rank vậy?”
“Đúng là kỳ thật, hình như cứ đánh cùng nhau là vận đen lại kéo tới.” Bùi Quý Ngâm suy nghĩ một chút: “Chắc đây là số phận. Khoan đã, em gái, chẳng lẽ em muốn bỏ rơi chị sao?”
Tống Chân: …
“Không được, em gái ơi, em không thể đối xử với chị như vậy, không thể tàn nhẫn với chị như vậy được.” Giọng Bùi Quý Ngâm càng lúc càng cường điệu.
Tống Chân: …
“Chị à, chị diễn lố rồi đấy.” Tống Chân thở dài.
Hai người lại vào game, Tống Chân lại chọn Yao.
Thành thật mà nói, mỗi lần Tống Chân chơi Yao là lúc cô ấy muốn trải nghiệm cảm giác nằm không cũng thắng, nhưng hoá ra chỉ cần ở cùng với Bùi Quý Ngâm thì chuyện đó gần như là không thể.
“Chị ơi, chị có thể gánh em một trận để em thấy vui hơn không?”
“Lý Bạch, Tư Mã Ý với Công Tôn Ly, em chọn một tướng để chị gánh em đi.”
“Thôi bỏ đi, chị im miệng giùm em.” Tống Chân bực bội nói.
“Sao vậy, em gái, người ta nghiêm túc mà.”
Tống Chân cười lạnh hai tiếng, không thèm đáp lại nữa.
Cuối cùng Bùi Quý Ngâm vẫn chọn Công Tôn Ly, nhưng Tống Chân thì không chơi Yao nữa. Trận đó thắng rất nhanh, mà cô bạn chơi Yao trong đội bám trên đầu Bùi Quý Ngâm thì bay lượn vô cùng vui vẻ.
“Chị thật sự gánh team đó hả, em còn tưởng chị đang lừa em…”
“Chậc, cơ hội chỉ đến một lần thôi đó.” Bùi Quý Ngâm nói: “Muộn rồi, chị đi ngủ trước nha.”
“Ừ.” Tống Chân hừ nhẹ một tiếng rồi thoát game. Cô ấy đứng trên sân thượng, trầm ngâm vài phút.
Tại sao cứ bị Bùi Quý Ngâm dắt mũi mãi vậy chứ? Cô ấy phải lật ngược thế cờ mới đúng. Chỉ tiếc là, hiện tại vẫn chưa nắm được nhược điểm nào của người kia.
Tống Chân xoa cằm, rồi quay về ký túc xá.
“Tống Chân, ăn gì không?”
“Tống Chân?”
Tống Chân giật mình một cái, nghiêng đầu nhìn người đang nói.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
Tống Chân im lặng hai giây: “Trong game gặp một người, cứ trêu chọc mình mãi.”
“Nam hay nữ?”
“Nữ.” Tống Chân đáp.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn để người ta trêu được vậy?” Bạn cùng phòng bật cười.
Tống Chân liếc cô ấy một cái, rồi khó chịu ngồi xuống chỗ của mình.
“Vậy cậu tính sao?”
“Mình cũng muốn khiến chị ấy khó chịu một lần.” Tống Chân nói: “Nhưng mà chị ấy mặt dày lắm, nghĩ mãi không ra cách gì.”
“Tống Chân.”
“Hửm?”
“Sao trước giờ mình không nhận ra cậu trẻ con như vậy nhỉ?”
Về lại sảnh chính, vẫn có người gửi lời mời vào đội, nhưng tất nhiên Bùi Quý Ngâm đều từ chối.
“Mùa này sắp kết thúc rồi ha.”
“Ừ, vậy mà em vẫn còn ở Kim Cương.” Tống Chân thở dài: “Chị cứ nhắc tới chuyện đau lòng của người ta mãi.”
“Bi thảm quá.” Bùi Quý Ngâm cảm thán.
“Hừ.” Tống Chân hừ nhẹ một tiếng: “Chị cũng có lên được Vương Giả đâu.”
“Nếu không phải vì duo với em, thì hôm nay chị đã lên Vương Giả rồi đó.” Bùi Quý Ngâm nói.
Tống Chân: …
“Thế sao mỗi lần chúng ta chơi cùng nhau lại cứ tụt rank vậy?”
“Đúng là kỳ thật, hình như cứ đánh cùng nhau là vận đen lại kéo tới.” Bùi Quý Ngâm suy nghĩ một chút: “Chắc đây là số phận. Khoan đã, em gái, chẳng lẽ em muốn bỏ rơi chị sao?”
“Không được, em gái ơi, em không thể đối xử với chị như vậy, không thể tàn nhẫn với chị như vậy được.” Giọng Bùi Quý Ngâm càng lúc càng cường điệu.
Tống Chân: …
“Chị à, chị diễn lố rồi đấy.” Tống Chân thở dài.
Hai người lại vào game, Tống Chân lại chọn Yao.
Thành thật mà nói, mỗi lần Tống Chân chơi Yao là lúc cô ấy muốn trải nghiệm cảm giác nằm không cũng thắng, nhưng hoá ra chỉ cần ở cùng với Bùi Quý Ngâm thì chuyện đó gần như là không thể.
“Chị ơi, chị có thể gánh em một trận để em thấy vui hơn không?”
“Lý Bạch, Tư Mã Ý với Công Tôn Ly, em chọn một tướng để chị gánh em đi.”
“Thôi bỏ đi, chị im miệng giùm em.” Tống Chân bực bội nói.
“Sao vậy, em gái, người ta nghiêm túc mà.”
Tống Chân cười lạnh hai tiếng, không thèm đáp lại nữa.
“Chị thật sự gánh team đó hả, em còn tưởng chị đang lừa em…”
“Chậc, cơ hội chỉ đến một lần thôi đó.” Bùi Quý Ngâm nói: “Muộn rồi, chị đi ngủ trước nha.”
“Ừ.” Tống Chân hừ nhẹ một tiếng rồi thoát game. Cô ấy đứng trên sân thượng, trầm ngâm vài phút.
Tại sao cứ bị Bùi Quý Ngâm dắt mũi mãi vậy chứ? Cô ấy phải lật ngược thế cờ mới đúng. Chỉ tiếc là, hiện tại vẫn chưa nắm được nhược điểm nào của người kia.
Tống Chân xoa cằm, rồi quay về ký túc xá.
“Tống Chân, ăn gì không?”
“Tống Chân?”
Tống Chân giật mình một cái, nghiêng đầu nhìn người đang nói.
Tống Chân im lặng hai giây: “Trong game gặp một người, cứ trêu chọc mình mãi.”
“Nam hay nữ?”
“Nữ.” Tống Chân đáp.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn để người ta trêu được vậy?” Bạn cùng phòng bật cười.
Tống Chân liếc cô ấy một cái, rồi khó chịu ngồi xuống chỗ của mình.
“Vậy cậu tính sao?”
“Mình cũng muốn khiến chị ấy khó chịu một lần.” Tống Chân nói: “Nhưng mà chị ấy mặt dày lắm, nghĩ mãi không ra cách gì.”
“Tống Chân.”
“Hửm?”
“Sao trước giờ mình không nhận ra cậu trẻ con như vậy nhỉ?”
8
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
