0 chữ
Chương 9
Chương 9
Với một người đã quen dùng thuốc ngủ để có thể chợp mắt như nàng, điều này thực sự rất khổ sở. Nhưng không còn cách nào khác, thuốc ngủ của nàng đã bị Văn Tâm tịch thu hết rồi.
Dù không buồn ngủ, Đổng Tầm cũng chỉ còn cách bất lực nhắm mắt lại.
-
Nói đến tình trạng hiện tại, phải kể từ lúc bắt đầu.
Vì lo lắng Đổng Tầm sẽ nhân lúc mình không để ý mà nghĩ quẩn, Văn Tâm nhất quyết muốn hai người ngủ cùng phòng mỗi tối.
Lần đầu tiên phải nằm chung giường với người khác, trong lòng cô đầy ngượng ngùng không thoải mái.
Nhưng lúc này không thể nghĩ quá nhiều. Điều đầu tiên cô cần làm là bảo đảm an toàn cho Đổng Tầm.
Cũng bởi vì trong lòng còn lo lắng, Văn Tâm tự nhủ phải đợi Đổng Tầm ngủ rồi mới ngủ sau.
Vả lại cô cũng hơi lạ chỗ, nên ban đầu còn nghĩ hôm nay chắc khó mà ngủ được.
Nhưng thực tế lại khác vì tinh thần luôn căng thẳng, từ lúc đến thế giới này cô chưa từng được nghỉ ngơi, hết giải quyết tình huống này đến chuyện khác, hôm nay còn chạy tới chạy lui trong bệnh viện. Cơ thể đã mệt mỏi đến cực hạn, lúc tắm nước nóng xong nằm xuống chiếc giường cứng ngắc, thần kinh vừa buông lỏng một cái, mũi lại thoang thoảng ngửi được mùi tin tức tố trên bộ đồ trắng của Đổng Tầm, cô vừa nhắm mắt chưa đến ba phút đã ngủ say.
“Tiểu Miên…”
Ý thức tan dần, đầu óc lơ mơ, Văn Tâm cứ ngỡ mình đang nằm trong phòng ngủ ở nhà. Theo phản xạ, cô đưa tay ôm lấy con thú bông nhỏ ôm khi ngủ, cọ cọ vào lòng.
Bởi vì con gấu bông đó mềm nhũn như kẹo bông, lại có hình dáng rất to nên cô gọi nó là “Tiểu Miên”, là quà mẹ cô tặng từ nhỏ. Thói quen ôm khi ngủ đã theo cô từ bé đến lớn, đến giờ đã là cô gái 18 tuổi, Văn Tâm vẫn giữ thói quen có phần trẻ con này.
Nhưng với Đổng Tầm, giữa đêm đen bỗng có một cánh tay vòng qua ôm eo mình, mà người đó lại là Văn Tâm, cảm giác ấy chẳng khác nào một con rắn lạnh lẽo trườn lên người, khiến người ta rợn tóc gáy.
Đổng Tầm cả người cứng đờ, không dám cử động.
Bên cạnh, người kia như được đà lấn tới, còn vùi đầu vào vai và má Đổng Tầm mà cọ cọ.
Rất ngứa…
Sự ấm áp khác thường bao phủ lên làn da khiến người ta khó chịu, nhất là cánh tay kia còn siết lại chặt hơn…
Đổng Tầm không dám nhúc nhích, sợ làm Văn Tâm thức giấc, đành cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu đó.
Cơ thể bị ôm cứng đến cứng đờ như một tấm gỗ, không thể động đậy.
Nhưng trong đầu nàng lại không kìm được mà nhớ tới cái tên được Văn Tâm lẩm bẩm trong mơ “Tiểu Miên”.
Trình Miên.
Đó là cái tên Văn Tâm mỗi lần say rượu nổi điên đều gọi.
Là người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô, là Omega mà cô đặt tận sâu trong tim cũng là bạch nguyệt quang của cô.
Văn Tâm và Trình Miên từng yêu nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lẽ ra đã có thể thành đôi.
Chỉ tiếc số phận trêu ngươi, Trình Miên khi phân hoá lần hai thì từ Omega cấp D trở thành cấp B, được đưa vào tầng lớp hào môn thượng lưu, cuối cùng hai người phải chia xa.
Biết rõ mình không còn xứng đáng, Văn Tâm ôm nỗi đau không thể có được người mình yêu, mãi chìm trong hồi ức và dằn vặt không dứt.
Có đôi lúc…
Khi Văn Tâm yếu lòng, Đổng Tầm cũng từng nhận được một chút dịu dàng hiếm hoi từ cô. Và trong những lúc thì thầm bên tai, cái tên được gọi vẫn là “Tiểu Miên”.
Cho nên Đổng Tầm đã sớm hiểu vì sao Văn Tâm lại sẵn sàng bỏ ra 20 vạn để cưới mình.
Có lẽ… nàng giống Trình Miên ở vài phần.
Cho nên, mới có thể hiểu được tại sao Văn Tâm lại không thích nàng mặc váy gì ngoài màu trắng, tại sao ánh mắt của cô luôn như đang xuyên qua mình để nhìn về một ai khác, tại sao mỗi lần ra tay đánh đập cũng chưa bao giờ chạm vào mặt…
Văn Tâm thật sự yêu Trình Miên. Yêu đến mức dù mất trí nhớ, quên đi tất cả… vẫn nhớ cái tên đó.
Đổng Tầm thật ra không để tâm việc bạn đời trong lòng còn có người khác, vì nàng cũng chẳng mong cầu tình yêu. Ban đầu gả cho Văn Tâm, điều nàng mong chỉ là đôi bên tôn trọng lẫn nhau, có một chỗ an thân, như vậy là đủ để sống yên ổn rồi.
Nhưng điều đó, rốt cuộc lại trở thành một mong muốn xa vời.
Sau khi kết hôn, Văn Tâm xem vợ mình như một món đồ sở hữu, hễ không vừa ý là đánh đập. Cô cảm thấy mình đã bỏ ra 20 vạn, vậy thì làm thế cũng là lẽ đương nhiên.
Một hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Đổng Tầm, thấm vào gối, loang ra một mảng ẩm ướt.
Đổng Tầm dùng tay còn lại bấu chặt lấy vị trí trái tim, vì lực quá mạnh, phần xương ngực cũng nhói đau.
Làm như vậy dường như thật sự có thể dập tắt cơn đau còn sâu hơn trong huyết nhục.
Tim hình như cũng bớt khó chịu rồi.
Nhưng tại sao…
Nàng vẫn muốn chết đến như vậy?
-
Tư thế ngủ của Văn Tâm thật sự không thể gọi là đàng hoàng. Suốt đêm, tay chân cô không có ý thức gì mà quấn loạn khắp người Đổng Tầm.
Sáng sớm tỉnh dậy, Văn Tâm phát hiện mình giống như một con bạch tuộc đang quấn lấy Đổng Tầm, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Cô vội vàng rút khỏi “hiện trường phạm tội” đầy son phấn, cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, trong lúc hoảng loạn không chú ý thấy Đổng Tầm vẫn nhắm mắt, hàng mi dài đang nhẹ nhàng rung động.
Văn Tâm vội chạy vào nhà vệ sinh, lấy nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo hơn, lúc sau mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
“Mình ôm Đổng Tầm ngủ cả đêm thật sao?”
“A a a mình quên mất tư thế ngủ của mình rất xấu.”
“Trước kia ngủ chung với mẹ cũng không đến mức làm loạn như vậy a, đáng giận.”
Văn Tâm cắn môi, hét thầm mấy tiếng trong lòng, rồi lại bắt đầu trút giận lên bản thân trong gương.
“Đều tại cô là đồ cặn bã.”
Dù không buồn ngủ, Đổng Tầm cũng chỉ còn cách bất lực nhắm mắt lại.
-
Nói đến tình trạng hiện tại, phải kể từ lúc bắt đầu.
Vì lo lắng Đổng Tầm sẽ nhân lúc mình không để ý mà nghĩ quẩn, Văn Tâm nhất quyết muốn hai người ngủ cùng phòng mỗi tối.
Lần đầu tiên phải nằm chung giường với người khác, trong lòng cô đầy ngượng ngùng không thoải mái.
Nhưng lúc này không thể nghĩ quá nhiều. Điều đầu tiên cô cần làm là bảo đảm an toàn cho Đổng Tầm.
Cũng bởi vì trong lòng còn lo lắng, Văn Tâm tự nhủ phải đợi Đổng Tầm ngủ rồi mới ngủ sau.
Vả lại cô cũng hơi lạ chỗ, nên ban đầu còn nghĩ hôm nay chắc khó mà ngủ được.
“Tiểu Miên…”
Ý thức tan dần, đầu óc lơ mơ, Văn Tâm cứ ngỡ mình đang nằm trong phòng ngủ ở nhà. Theo phản xạ, cô đưa tay ôm lấy con thú bông nhỏ ôm khi ngủ, cọ cọ vào lòng.
Bởi vì con gấu bông đó mềm nhũn như kẹo bông, lại có hình dáng rất to nên cô gọi nó là “Tiểu Miên”, là quà mẹ cô tặng từ nhỏ. Thói quen ôm khi ngủ đã theo cô từ bé đến lớn, đến giờ đã là cô gái 18 tuổi, Văn Tâm vẫn giữ thói quen có phần trẻ con này.
Đổng Tầm cả người cứng đờ, không dám cử động.
Bên cạnh, người kia như được đà lấn tới, còn vùi đầu vào vai và má Đổng Tầm mà cọ cọ.
Rất ngứa…
Sự ấm áp khác thường bao phủ lên làn da khiến người ta khó chịu, nhất là cánh tay kia còn siết lại chặt hơn…
Đổng Tầm không dám nhúc nhích, sợ làm Văn Tâm thức giấc, đành cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu đó.
Cơ thể bị ôm cứng đến cứng đờ như một tấm gỗ, không thể động đậy.
Nhưng trong đầu nàng lại không kìm được mà nhớ tới cái tên được Văn Tâm lẩm bẩm trong mơ “Tiểu Miên”.
Trình Miên.
Đó là cái tên Văn Tâm mỗi lần say rượu nổi điên đều gọi.
Văn Tâm và Trình Miên từng yêu nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lẽ ra đã có thể thành đôi.
Chỉ tiếc số phận trêu ngươi, Trình Miên khi phân hoá lần hai thì từ Omega cấp D trở thành cấp B, được đưa vào tầng lớp hào môn thượng lưu, cuối cùng hai người phải chia xa.
Biết rõ mình không còn xứng đáng, Văn Tâm ôm nỗi đau không thể có được người mình yêu, mãi chìm trong hồi ức và dằn vặt không dứt.
Có đôi lúc…
Khi Văn Tâm yếu lòng, Đổng Tầm cũng từng nhận được một chút dịu dàng hiếm hoi từ cô. Và trong những lúc thì thầm bên tai, cái tên được gọi vẫn là “Tiểu Miên”.
Cho nên Đổng Tầm đã sớm hiểu vì sao Văn Tâm lại sẵn sàng bỏ ra 20 vạn để cưới mình.
Có lẽ… nàng giống Trình Miên ở vài phần.
Cho nên, mới có thể hiểu được tại sao Văn Tâm lại không thích nàng mặc váy gì ngoài màu trắng, tại sao ánh mắt của cô luôn như đang xuyên qua mình để nhìn về một ai khác, tại sao mỗi lần ra tay đánh đập cũng chưa bao giờ chạm vào mặt…
Văn Tâm thật sự yêu Trình Miên. Yêu đến mức dù mất trí nhớ, quên đi tất cả… vẫn nhớ cái tên đó.
Đổng Tầm thật ra không để tâm việc bạn đời trong lòng còn có người khác, vì nàng cũng chẳng mong cầu tình yêu. Ban đầu gả cho Văn Tâm, điều nàng mong chỉ là đôi bên tôn trọng lẫn nhau, có một chỗ an thân, như vậy là đủ để sống yên ổn rồi.
Nhưng điều đó, rốt cuộc lại trở thành một mong muốn xa vời.
Sau khi kết hôn, Văn Tâm xem vợ mình như một món đồ sở hữu, hễ không vừa ý là đánh đập. Cô cảm thấy mình đã bỏ ra 20 vạn, vậy thì làm thế cũng là lẽ đương nhiên.
Một hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Đổng Tầm, thấm vào gối, loang ra một mảng ẩm ướt.
Đổng Tầm dùng tay còn lại bấu chặt lấy vị trí trái tim, vì lực quá mạnh, phần xương ngực cũng nhói đau.
Làm như vậy dường như thật sự có thể dập tắt cơn đau còn sâu hơn trong huyết nhục.
Tim hình như cũng bớt khó chịu rồi.
Nhưng tại sao…
Nàng vẫn muốn chết đến như vậy?
-
Tư thế ngủ của Văn Tâm thật sự không thể gọi là đàng hoàng. Suốt đêm, tay chân cô không có ý thức gì mà quấn loạn khắp người Đổng Tầm.
Sáng sớm tỉnh dậy, Văn Tâm phát hiện mình giống như một con bạch tuộc đang quấn lấy Đổng Tầm, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Cô vội vàng rút khỏi “hiện trường phạm tội” đầy son phấn, cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, trong lúc hoảng loạn không chú ý thấy Đổng Tầm vẫn nhắm mắt, hàng mi dài đang nhẹ nhàng rung động.
Văn Tâm vội chạy vào nhà vệ sinh, lấy nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo hơn, lúc sau mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
“Mình ôm Đổng Tầm ngủ cả đêm thật sao?”
“A a a mình quên mất tư thế ngủ của mình rất xấu.”
“Trước kia ngủ chung với mẹ cũng không đến mức làm loạn như vậy a, đáng giận.”
Văn Tâm cắn môi, hét thầm mấy tiếng trong lòng, rồi lại bắt đầu trút giận lên bản thân trong gương.
“Đều tại cô là đồ cặn bã.”
5
0
3 tuần trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
