0 chữ
Chương 8
Chương 8
Nấu món gì thì được nhỉ?
Cà chua xào trứng, gà xào nấm hương, thêm một đĩa rau luộc đơn giản thực đơn được quyết định như vậy, Văn Tâm vừa rửa rau vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đổng Tầm xem nàng có ngoan ngoãn ngồi yên không.
Ban đầu mọi thứ vẫn bình thường.
Nhưng đúng lúc cô bắt đầu thả lỏng cảnh giác.
Văn Tâm quay đầu nhìn lại và hoảng hốt tới mức đánh rơi luôn chậu rau vừa rửa xong.
“Chị đang làm gì đó?”
Cô vội vàng chạy ra khỏi bếp, giọng không kìm được mà run rẩy.
Đổng Tầm đang quỳ gối giữa phòng khách, một chiếc áo khoác đã cởi ra, trước mặt bày đủ loại dụng cụ khiến người ta nhìn thôi cũng nổi giận: nến, xích sắt, roi da…
Nàng lặng lẽ tiếp tục cởi đồ, như thể không nghe thấy gì cả.
Áo khoác đã cởi hết.
Trên người chỉ còn mỗi một chiếc nội y mỏng manh, làn da trắng bệch lộ rõ những vết bầm tím, vết thương cũ, thậm chí có cả dấu bỏng từng dấu tích thê thảm.
Văn Tâm vừa đỏ mặt vừa giận đến mức toàn thân run rẩy.
Cô không dám tưởng tượng những vết thương đó là do ai tạo ra, nhưng nhìn thế này cũng đủ biết nguyên chủ là loại cầm thú gì.
“Xin lỗi, chị không nên tự ý đòi chết, làm em thêm phiền… chị đã lãng phí tiền của trong nhà… thật xin lỗi.” Đổng Tầm cúi đầu, vừa nhỏ giọng xin lỗi, vừa đưa tay ra sau lưng định cởi nốt dây áo.
“Dừng lại.”
Văn Tâm nhắm mắt, không chịu nổi nữa, nắm lấy tay nàng ngăn lại.
Đổng Tầm sững người.
Rồi như nhớ ra điều gì đó, nàng đột nhiên bừng tỉnh, lập tức hiểu vì sao Văn Tâm lại từ bếp chạy ra mà vẫn chưa bắt đầu trừng phạt nàng.
Nàng ngẩng đầu, run run môi, khẽ nói: “Xin lỗi… chị quên là bật lửa trong nhà hỏng rồi… chị sẽ ra ngoài mua ngay.”
Nàng vội đứng lên, nhưng chân còn yếu nên lập tức ngã nhào vào lòng Văn Tâm.
Văn Tâm ôm nàng thật chặt, không chịu buông tay.
Đổng Tầm cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp lặng lẽ rơi trên cổ mình.
“Đừng như vậy nữa…”
Văn Tâm nghẹn ngào.
Là một cô gái vừa mới trưởng thành không lâu, từ nhỏ được nuông chiều như công chúa, chỉ cần xem video mèo con đáng yêu cũng có thể ôm chăn khóc làm sao cô có thể dửng dưng khi tận mắt chứng kiến một cảnh tượng như vậy?
Cô cũng rất bất lực mà.
Đột nhiên xuyên đến một thế giới xa lạ, bị cuốn vào mối quan hệ rắc rối đến mức suýt nữa bị hiểu lầm là kẻ bạo hành mưu sát.
Dù trong lòng Văn Tâm muốn nói hàng ngàn lần với Đổng Tầm rằng: “Em không phải kẻ khốn trước kia đã làm tổn thương chị đâu, chị đừng sợ nữa, cũng đừng làm đau chính mình nữa.”
Nhưng hiện thực thì… cô chỉ có thể tìm một cái cớ nghe có vẻ không quá khó tin để khiến Đổng Tầm bớt sợ mình hơn.
“Ngày đó em tỉnh dậy xong, hoàn toàn không nhớ được gì cả. Chỉ biết tên mình là Văn Tâm. Chuyện chị là bạn đời của em, em cũng chỉ biết được nhờ đọc thông tin trong điện thoại. Em biết trước đây mình là một người rất tồi tệ, nhưng sau này sẽ không đánh chị nữa, thật đấy, em hứa…”
Văn Tâm chỉ biết xin lỗi hết lần này đến lần khác, từng câu từng chữ đều là cam đoan yếu ớt.
“Cho nên… chị có thể tin em thêm một lần nữa không? Đừng tự tử nữa, cũng đừng hành hạ bản thân nữa…”
Giọng cô nghẹn lại khi khóc, như một đứa trẻ nức nở vì tủi thân.
Mất trí nhớ?
Nghe đến mấy từ đó, phản ứng đầu tiên của Đổng Tầm là cảm thấy vô lý. Nàng không biết Văn Tâm có phải lại đang nghĩ ra trò gì mới hay không.
Dù mất trí nhớ là thật hay giả… thì nàng cũng chỉ có thể phối hợp mà coi như nó là thật. Vì một Omega vĩnh viễn không có quyền nói “không” với bạn đời của mình, ít nhất là nàng không có.
Vậy nên nàng chỉ ngập ngừng đáp một tiếng “được”.
Nhưng trong đáy mắt lại trống rỗng, không chút dao động.
Những lời cam đoan như thế này, nàng đã nghe quá nhiều lần rồi. Nhưng lần nào cũng vậy, thứ chờ đợi nàng sau đó luôn là những cú đấm cú đá không thương tiếc. Trái tim Đổng Tầm đã chết lặng, nàng không còn hy vọng gì vào người bạn đời của mình nữa.
Thế nhưng lần này…
Dường như thật sự có gì đó khác.
Hai ngày sau, Văn Tâm vẫn chưa hề động tay động chân với nàng.
Với Đổng Tầm mà nói, chuyện đó giống như đang nằm mơ vậy.
Alpha lúc nào cũng hung dữ ấy bỗng dưng trở nên dịu dàng, lúc nào trên môi cũng thoáng mang theo nụ cười nhỏ, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng nữa. Mỗi lần ánh mắt họ vô tình chạm nhau, người kia lại nhanh chóng quay đi.
Văn Tâm thậm chí còn bắt đầu chủ động làm việc nhà, còn đột nhiên học cách nấu ăn.
Bữa cơm được bày ra trên bàn toàn là những món Đổng Tầm chưa từng được ăn.
Người từng chỉ biết nằm dài trên sofa mỗi khi về nhà, cơm nước lúc nào cũng là dung dịch dinh dưỡng, đến phòng bếp cũng chẳng bao giờ bước vào… đột nhiên lại biết nấu ăn, và còn nấu rất ngon.
Người đang ở trước mắt nàng, thật sự vẫn là Văn Tâm sao?
Trong bóng tối, Đổng Tầm nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh.
Văn Tâm đang ngủ say, hơi thở đều đặn.
Dù chẳng thấy gì trong bóng đêm, ánh mắt Đổng Tầm vẫn không rời đi. Vì chỉ khi được màn đêm che giấu, nàng mới dám nhìn thẳng vào Văn Tâm như thế này.
Mất trí nhớ thật sao? Nhưng sao có người chỉ sau một đêm lại thay đổi tính cách đến mức ấy?
Nàng nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Dòng suy nghĩ nhẹ nhàng lướt qua trong đầu, Đổng Tầm thu ánh mắt lại, lặng lẽ nhắm mắt, ép bản thân phải ngủ.
Cà chua xào trứng, gà xào nấm hương, thêm một đĩa rau luộc đơn giản thực đơn được quyết định như vậy, Văn Tâm vừa rửa rau vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đổng Tầm xem nàng có ngoan ngoãn ngồi yên không.
Ban đầu mọi thứ vẫn bình thường.
Nhưng đúng lúc cô bắt đầu thả lỏng cảnh giác.
Văn Tâm quay đầu nhìn lại và hoảng hốt tới mức đánh rơi luôn chậu rau vừa rửa xong.
“Chị đang làm gì đó?”
Cô vội vàng chạy ra khỏi bếp, giọng không kìm được mà run rẩy.
Đổng Tầm đang quỳ gối giữa phòng khách, một chiếc áo khoác đã cởi ra, trước mặt bày đủ loại dụng cụ khiến người ta nhìn thôi cũng nổi giận: nến, xích sắt, roi da…
Nàng lặng lẽ tiếp tục cởi đồ, như thể không nghe thấy gì cả.
Áo khoác đã cởi hết.
Trên người chỉ còn mỗi một chiếc nội y mỏng manh, làn da trắng bệch lộ rõ những vết bầm tím, vết thương cũ, thậm chí có cả dấu bỏng từng dấu tích thê thảm.
Cô không dám tưởng tượng những vết thương đó là do ai tạo ra, nhưng nhìn thế này cũng đủ biết nguyên chủ là loại cầm thú gì.
“Xin lỗi, chị không nên tự ý đòi chết, làm em thêm phiền… chị đã lãng phí tiền của trong nhà… thật xin lỗi.” Đổng Tầm cúi đầu, vừa nhỏ giọng xin lỗi, vừa đưa tay ra sau lưng định cởi nốt dây áo.
“Dừng lại.”
Văn Tâm nhắm mắt, không chịu nổi nữa, nắm lấy tay nàng ngăn lại.
Đổng Tầm sững người.
Rồi như nhớ ra điều gì đó, nàng đột nhiên bừng tỉnh, lập tức hiểu vì sao Văn Tâm lại từ bếp chạy ra mà vẫn chưa bắt đầu trừng phạt nàng.
Nàng ngẩng đầu, run run môi, khẽ nói: “Xin lỗi… chị quên là bật lửa trong nhà hỏng rồi… chị sẽ ra ngoài mua ngay.”
Nàng vội đứng lên, nhưng chân còn yếu nên lập tức ngã nhào vào lòng Văn Tâm.
Đổng Tầm cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp lặng lẽ rơi trên cổ mình.
“Đừng như vậy nữa…”
Văn Tâm nghẹn ngào.
Là một cô gái vừa mới trưởng thành không lâu, từ nhỏ được nuông chiều như công chúa, chỉ cần xem video mèo con đáng yêu cũng có thể ôm chăn khóc làm sao cô có thể dửng dưng khi tận mắt chứng kiến một cảnh tượng như vậy?
Cô cũng rất bất lực mà.
Đột nhiên xuyên đến một thế giới xa lạ, bị cuốn vào mối quan hệ rắc rối đến mức suýt nữa bị hiểu lầm là kẻ bạo hành mưu sát.
Dù trong lòng Văn Tâm muốn nói hàng ngàn lần với Đổng Tầm rằng: “Em không phải kẻ khốn trước kia đã làm tổn thương chị đâu, chị đừng sợ nữa, cũng đừng làm đau chính mình nữa.”
Nhưng hiện thực thì… cô chỉ có thể tìm một cái cớ nghe có vẻ không quá khó tin để khiến Đổng Tầm bớt sợ mình hơn.
Văn Tâm chỉ biết xin lỗi hết lần này đến lần khác, từng câu từng chữ đều là cam đoan yếu ớt.
“Cho nên… chị có thể tin em thêm một lần nữa không? Đừng tự tử nữa, cũng đừng hành hạ bản thân nữa…”
Giọng cô nghẹn lại khi khóc, như một đứa trẻ nức nở vì tủi thân.
Mất trí nhớ?
Nghe đến mấy từ đó, phản ứng đầu tiên của Đổng Tầm là cảm thấy vô lý. Nàng không biết Văn Tâm có phải lại đang nghĩ ra trò gì mới hay không.
Dù mất trí nhớ là thật hay giả… thì nàng cũng chỉ có thể phối hợp mà coi như nó là thật. Vì một Omega vĩnh viễn không có quyền nói “không” với bạn đời của mình, ít nhất là nàng không có.
Vậy nên nàng chỉ ngập ngừng đáp một tiếng “được”.
Nhưng trong đáy mắt lại trống rỗng, không chút dao động.
Những lời cam đoan như thế này, nàng đã nghe quá nhiều lần rồi. Nhưng lần nào cũng vậy, thứ chờ đợi nàng sau đó luôn là những cú đấm cú đá không thương tiếc. Trái tim Đổng Tầm đã chết lặng, nàng không còn hy vọng gì vào người bạn đời của mình nữa.
Thế nhưng lần này…
Dường như thật sự có gì đó khác.
Hai ngày sau, Văn Tâm vẫn chưa hề động tay động chân với nàng.
Với Đổng Tầm mà nói, chuyện đó giống như đang nằm mơ vậy.
Alpha lúc nào cũng hung dữ ấy bỗng dưng trở nên dịu dàng, lúc nào trên môi cũng thoáng mang theo nụ cười nhỏ, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng nữa. Mỗi lần ánh mắt họ vô tình chạm nhau, người kia lại nhanh chóng quay đi.
Văn Tâm thậm chí còn bắt đầu chủ động làm việc nhà, còn đột nhiên học cách nấu ăn.
Bữa cơm được bày ra trên bàn toàn là những món Đổng Tầm chưa từng được ăn.
Người từng chỉ biết nằm dài trên sofa mỗi khi về nhà, cơm nước lúc nào cũng là dung dịch dinh dưỡng, đến phòng bếp cũng chẳng bao giờ bước vào… đột nhiên lại biết nấu ăn, và còn nấu rất ngon.
Người đang ở trước mắt nàng, thật sự vẫn là Văn Tâm sao?
Trong bóng tối, Đổng Tầm nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh.
Văn Tâm đang ngủ say, hơi thở đều đặn.
Dù chẳng thấy gì trong bóng đêm, ánh mắt Đổng Tầm vẫn không rời đi. Vì chỉ khi được màn đêm che giấu, nàng mới dám nhìn thẳng vào Văn Tâm như thế này.
Mất trí nhớ thật sao? Nhưng sao có người chỉ sau một đêm lại thay đổi tính cách đến mức ấy?
Nàng nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Dòng suy nghĩ nhẹ nhàng lướt qua trong đầu, Đổng Tầm thu ánh mắt lại, lặng lẽ nhắm mắt, ép bản thân phải ngủ.
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
