TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Cô lạnh lùng nhìn vào gương, rồi không nhịn được chửi thêm một câu.

Mải suy nghĩ mông lung, chẳng hiểu sao lại liên tưởng đến gì đó, mặt cô càng đỏ, ánh mắt lấp lánh nước.

Trên người Đổng Tầm…

Thơm quá đi mất…

Ở lì trong nhà vệ sinh thật lâu, cuối cùng Văn Tâm mới gom đủ dũng khí bước ra khỏi cửa. Khi nhìn thấy Đổng Tầm, biểu cảm cô vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh lên tiếng chào hỏi.

“Chào… buổi sáng, Đổng Tầm.”

“Chào buổi sáng.” Đổng Tầm đáp lại, giọng nhẹ nhàng êm dịu.

“Tối qua chị ngủ có ngon không?” Văn Tâm vì muốn làm dịu bầu không khí, đầu óc trống rỗng hỏi đại một câu, thật ra chính cô cũng không biết mình đang hỏi gì.

“Ngủ ngon.” Đổng Tầm đáp.

Thật ra thì chẳng ngon chút nào. Tối qua Văn Tâm như một con koala cứ chui rúc vào ngực nàng, rất nóng. Đầu còn thích dụi vào hõm vai, rất ngứa. Hai người dán sát vào nhau, mồ hôi ra nhiều rất khó chịu, đêm qua nàng hầu như không ngủ được.

Nhưng những lời này, Đổng Tầm sẽ không nói ra trước mặt Văn Tâm.

“Vậy thì tốt rồi.”

Nghe nàng trả lời, Văn Tâm như trút được gánh nặng, trong lòng nhẹ nhõm, sung sướиɠ nghĩ rằng Đổng Tầm thật sự không bị ảnh hưởng gì.

Thật ra mãi đến gần sáng mới ngủ sai tư thế như vậy, tối qua bản thân vẫn còn khá là đàng hoàng.

Nghĩ thế, Văn Tâm tự gật đầu hài lòng.

Phiền não lập tức tan biến, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hẳn lên.

“Em đi làm bữa sáng.”

Văn Tâm rất nghiêm túc với chuyện bữa ăn, dù là thay thế ba bữa bằng dung dịch dinh dưỡng cũng không chấp nhận được.

Nhưng vì tối qua có một lúc không thấy Đổng Tầm, sau đó lại xảy ra chuyện hốt hoảng, lần này cô cẩn thận mời Đổng Tầm cùng vào bếp: “Em chắc sẽ cần giúp đỡ… em… ý em là em cần một trợ lý trong bếp, chị có muốn giúp em không?”

Đổng Tầm gật đầu.

Hôm nay là bữa sáng kiểu Trung Quốc kinh điển. Trứng hấp câu kỷ, bánh bao thịt hấp nóng, cùng sữa đậu nành ba màu.

“Đổng Tầm, chị có thể giúp em rửa đậu phộng một chút không? Nhớ là phải rửa nhiều lần nhé.”

Đổng Tầm đáp: “Được.”

Văn Tâm chỉ cho nàng việc nhẹ nhất, còn mình thì nhanh chóng bắt tay chuẩn bị bữa sáng. Sau khi đặt trứng vào nồi hấp, cô bắt đầu ướp thịt. Vỏ bánh là đã chuẩn bị từ tối hôm qua và để trong tủ lạnh, giờ chỉ cần lấy ra dùng.

Từng miếng vỏ bánh mỏng được bọc nhân thịt, dưới tay Văn Tâm nhanh nhẹn biến thành những chiếc bánh bao nếp uốn tròn trịa, mũm mĩm đáng yêu.

Cuối cùng, đậu nành, đậu đỏ, đậu đen cùng táo tàu đã được Đổng Tầm rửa sạch được cho vào máy xay, bỏ cả vỏ.

Chẳng bao lâu sau, bữa sáng đã hoàn tất.

Đổng Tầm ngơ ngác nhìn bàn ăn nhanh chóng được bày lên.

Nàng gần như không giúp được gì nhiều, hầu hết đều là một tay Văn Tâm chuẩn bị.

Động tác của Văn Tâm vừa nhanh vừa thành thạo, như thể đã làm qua cả ngàn lần, không cần suy nghĩ gì thêm.

Bình thường Đổng Tầm cũng có nấu ăn, nhưng cách nấu rất đơn giản, chủ yếu là mua rau dưa, trứng thịt về rồi nấu chung một nồi, hoặc đem đi nướng sơ qua. Thêm các loại nước sốt, gia vị có sẵn trong siêu thị, mùi vị cũng không đến nỗi tệ. Những gia đình như bọn họ không đủ điều kiện để ngày nào cũng uống dung dịch dinh dưỡng , đa phần đều sẽ thi thoảng tự nấu để ăn cho chắc bụng.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, trừ sữa đậu nành ra, Đổng Tầm chưa từng thấy ai làm bữa sáng cầu kỳ như thế này.

“Mau nếm thử xem ngon không.”

Trên bàn ăn, Văn Tâm trông mong nhìn Đổng Tầm, cực kỳ chờ đợi phản ứng của nàng. Nhưng nghĩ đến chuyện trước giờ cả nhà toàn uống dung dịch dinh dưỡng, cô lại lo lắng căn dặn: “Đồ ăn mới nấu sẽ nóng lắm, nhất định phải thổi trước rồi mới ăn, dùng môi thử độ nóng một chút, chắc chắn không phỏng rồi hãy ăn. Ăn lúc còn quá nóng sẽ làm hỏng thực quản, cũng không tốt cho dạ dày đâu.”

Sữa đậu nành ba màu đặc biệt phù hợp thể trạng của Đổng Tầm, ngay cả trứng hấp cũng có cho thêm kỷ tử, đúng kiểu bổ dưỡng.

“Trước kia em đâu có biết làm mấy món này…”

Một câu của Đổng Tầm làm Văn Tâm khựng lại.

Đúng rồi. Đừng nói là nguyên chủ trước kia không biết nấu ăn, mà dù có biết đi nữa thì cô cũng mất trí nhớ rồi. Vợ còn chẳng nhớ nổi, thế mà lại nhớ rõ cách nấu cơm, thật sự có hơi quá đáng.

Nhưng tình huống hiện giờ không cho phép cô phản ứng khác đi, đành phải liều mặt mà nói: “Có lẽ trước kia em cũng biết làm, chỉ là bận quá nên không có thời gian thôi. Dù gì thì cũng phải đi làm mà… giờ thì nghỉ việc rồi, ở nhà cũng không có gì làm, thân thể chị lại yếu, em liền nghĩ muốn nấu chút gì đó ngon cho chị ăn. Em cũng không rõ đầu óc mình bị gì nữa, chắc là kiểu ký ức cơ bắp ấy, mấy thứ khác quên hết rồi, mà cứ bước vào bếp là tự nhiên nhớ ra cách nấu.”

Văn Tâm cố pha trò để lái qua chuyện khác.

“Chị mau thử xem đồ ăn em nấu có ngon không, tuy ăn nóng quá thì không tốt, nhưng để nguội thì lại không ngon.”

Đổng Tầm cũng không hỏi gì thêm, cụp mi mắt, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một miếng bánh bao hấp. Lớp vỏ mỏng vừa chạm nhẹ đã vỡ, nhân thịt bên trong thơm ngào ngạt, nước súp nóng hổi tràn ra, lập tức phủ đầy đầu lưỡi.

Uống kèm với ly sữa đậu nành ba màu mịn mượt, thơm ngon, rồi thêm món trứng hấp mềm mịn… Mỗi món đều là hương vị mà Đổng Tầm chưa từng nếm qua. Ngay cả loại dung dịch dinh dưỡng ngon nhất mà nàng từng uống cũng không thể sánh bằng.

5

0

3 tuần trước

3 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.